“Tây Vương Mẫu cắt đứt nhân duyên của ngươi, nên nối cho ngươi một đoạn nhân duyên khác.” Quả chuông nói.
Ngoan Thất cả giận nói: ”Có phải phối giống cho heo đâu mà nói nối là nối? Làm gì cũng phải có tình cảm hai bên!”
Hứa Ứng như không nghe thấy, trở lại Côn Lôn cung, trong lòng đã loạn như ma, tùy tiện đọc một số điển tịch.
Những điên tịch này không phải phù văn Thiên đạo mà là ghi chép thường ngày mà bất tử dân và vũ nhân bảo vệ Côn Lôn ghi lại.
Y không có tâm trạng đọc sách, chỉ lật lung tung, nhưng khi đọc tới ghi chép về vũ nhân ở Thiên Dung thành trong Côn Lôn, tâm thần của y được kéo lại.
Vũ nhân là tu sĩ tới từ Chư Thiên Vạn Giới, sử dụng tiên dược Côn Lôn, thân thể và Nguyên Thần vũ hóa, có thần thông cực mạnh, có thể hô phong hoán vũ, tuổi thọ lâu dài.
Những vũ nhân này nửa tiên nửa người, phụng dưỡng Tây Vương Mẫu, bảo vệ Côn Lôn.
Trong sách về vũ nhân có nói: “Họ Hứa ở Ngọc Hư phong, lai lịch cổ xưa, bảo vệ Thượng Đô, giỏi về na pháp, trích lục bí mà luyện thành tiên dược, có thể trường sinh. Na pháp này là tổ pháp, bí mật bất truyền, có thể cắt đứt động thiên của người khác.”
Hứa Ứng tinh thần chấn động, tiếp tục tìm kiếm điển tịch khác của Côn Lôn.
Y xem hết điển tịch trong Côn Lôn cung, cuối cùng cũng tìm được một ghi chép khác trong một quyển sách. Ghi chép này nói tổ pháp của dòng họ Hứa luyện động thiên, kết nối tới nơi sâu nhất trong lục bí, là động thiên vững chắc nhất, được gọi là Lục Bí Tiểu Tiên Giới.
Hứa Ứng đặt sách xuống, đột nhiên đứng bật dậy, nhanh chóng chạy ra khỏi Côn Lôn cung, lao xuống chân núi, hô to: “Lục Ngô thượng thần~~”
Trong dãy núi Lục Ngô, thần lực rung chuyển, một luồng hào quang bắn ra từ trong thần lực, bay thẳng về phía Hứa Ứng.
“Rầm!”
Lục Ngô rơi xuống đất, chỉ thấy Hứa Ứng nhảy lên, hạ xuống lưng hắn.
“Lục Ngô thượng thần, mau tới Thần Kiều ở Ngọc Hư phong!” Hứa Ứng thúc giục.
Lục Ngô giận dữ, kêu lên: “Ngươi gọi ta tới là để cưỡi ta đi đường? Ta là thần, không phải gia súc!”
Hứa Ứng tiếp tục thúc giục: “Ta dùng một nguyện vọng đổi lại, ngươi quên à, ta có bốn nguyện vọng, dùng một cái rồi vẫn còn ba!’ Đi mau đi mau!”
Lục Ngô đanh tăng tốc phi nước đại, lao lên nhs, kêu lên: “Ngươi đừng tưởng ta không biết tính toán thì bắt nạt ta được, ngươi dùng ba cái rồi, rõ ràng chỉ còn một nguyện vọng.”
Hứa Ứng nhìn lên đỉnh núi, chỉ thấy một động thiên lơ lửng phía cuối Thần Kiều, trên bầu trời Ngự Kiếm thuật!
Động thiên đó chính là động thiên Giáng Cung mà Từ Phúc giết chết na tổ Na Phàm, cướp đoạt được!
Phượng Tiên Nhi mang Từ Phúc đi, động thiên Giáng Cung vẫn ở yên tại chỗ.
Rất có thể động thiên này là động thiên Giáng Cung được mở bằng tổ pháp Hứa gia như trong sách đã nói!
“Động thiên Giáng Cung của Na Phàm, chắc chắn là cướp đoạt từ người của Hứa gia ta!”
Hứa Ứng bay tới bên ngoài động thiên Giáng Cung, khôi phục tinh thần, giơ tay ra.
Lúc này động thiên Giáng Cung kia đột nhiên rung chuyển, kết nối cảm ứng với thần thức và hồn phách của y.
Hứa Ứng giật nảy mình, sắc mặt không thể tin nổi: “Chẳng lẽ chủ nhân của động thiên này, thật ra là... ta?”
Hứa Ứng giơ tay, nhẹ nhàng vuốt ve tiên hỏa ập tới, ngọn lửa quấn quanh hắn, như linh xà.
Nhìn từ xa lại, tòa động thiên này trông như Yển Nguyệt lô, đi vào bên trong, thấy cả Bỉ Ngạn tràn ngập tiên hỏa Giáng Cung.
Động thiên Giáng Cung dường như chung nhịp thở với hồn phách của y, như nối liền với máu thịt y, tòa động thiên này khiến y có cảm giác như thân thể của mình kéo dài!
Khi y hô hấp, động thiên Giáng Cung cũng đang hô hấp!
Đây chính là động thiên của y.
Mấy ngày nay, động thiên Giáng Cung vẫn luôn bị ném ở đây, Phượng Tiên Nhi không mang nó đi, Hứa Ứng cũng không hỏi tới, còn những người khác càng không lấy động thiên này.
Danh tiếng na pháp đã thối nát, cho dù là động thiên Giáng Cung mà Na Phàm nắm giữ cũng không thể khiến mọi người hứng thú.
Na Phàm chết, hồn phách Từ Phúc khuyết thiếu, tòa động thiên này đã mất đi chủ nhân. Hay phải nói là, động thiên này vật quy nguyên chủ!
Khoảnh khắc Hứa Ứng chạm vào nó, tòa động thiên này như nối lại liên kết huyết mạch với y!
“Vì sao Na Phàm lại có động thiên của ta?”
Hứa Ứng cảm thấy hoang mang, Na Phàm cắt đứt tòa động thiên Giáng Cung này từ thân thể kiếp nào của mình?
Y đột nhiên nhớ lại cảnh tượng đã thấy trong Thái Ất Tiểu Huyền thiên
Khi y bị nhốt trong Thái Ất Tiểu Huyền Thiên, gặp lúc Thái Ất Tiểu Huyền Thiên hỗn loạn, tái hiện lại trận chiến Hứa Ứng hủy diệt tiên đạo linh căn, đồ sát luyện khí sĩ mạnh nhất Chư Thiên Vạn Giới.
Đêm hôm đó, bọn ngài chuông, Ngoan Thất, Khương Tề bị đưa vào thị giác của những luyện khí sĩ bị Hứa Ứng giết chết, còn Hứa Ứng được đưa vào thị giác của chính mình năm xưa.
Khi đó Hứa Ứng đại sát tứ phương, y cũng thấy sau lưng mình nổi lên sáu tòa động thiên, ứng với Nê Hoàn, Ngọc Kinh, Ngọc Trì, Giáng Cung, Hoàng Đình và Dũng Tuyền!
Trong trận chiến đó, Hứa Ứng kiệt sức, rơi vào thế giới Nguyên Thú.
Chẳng lẽ mình bị người khác chém rụng động thiên Giáng Cung vào lúc đó?
Khi đó có phải kiếp đầu tiên của y không?
“Giáng Cung của Na Phàm là của ta, thế còn Ngọc Trì của Na Lý thì sao? Còn cả Na Dương, Na Bành, Na Tướng, Na Để? Chẳng lẽ động thiên Nê Hoàn, Hoàng Đình, Dũng Tuyền, Ngọc Kinh của bọn họ đều là của ta?”
Hứa Ứng thầm nhủ trong lòng: “Tây Vương Mẫu nói thân thể của ta không hoàn chỉnh, chẳng lẽ chỉ động thiên lục bí của ta bị người khác cắt mất?”
Trước mặt y, tiên hỏa trong Giáng Cung tuôn trào, rực cháy, chỉ trong chớp mắt đã biến Ngọc Kinh thành một biển lửa.
Hứa Ứng tắm trong tiên hỏa hừng hực, không chút tổn thương, tiên hỏa này như bị cơn thịnh nộ trong lòng y xâm nhiễm, trở nên nóng nảy, mang đầy lực phá hoại hủy diệt tất cả.
Lục bí bị người khác cắt mất, ký ức bị người khác phong ấn; thành quả tu luyện thân thể, pháp lực, thần thức đều bị người khác trấn áp.
Ngoài ra còn phái luyện khí sĩ giám sát y, khống chế vận mệnh của y, cứ cách mười năm lại cho y uống Mạnh Bà thang, gột sạch trí nhớ của y, sau đó đẩy y tới một chỗ mới, truyền một đoạn ký ức mới, bắt y trải qua một cuộc sống mới.
Hơn bốn vạn năm qua, y luôn sống trong u mê như vậy.
Hứa Ứng siết chặt nắm đấm.
Tiên hỏa Giáng Cung theo cơn thịnh nộ của y mà càng hưng thịnh, từng ánh lửa như cơn sóng lớn dâng trào, trong biển lửa thậm chí loáng thoáng xuất hiện thân hình người khổng lồ đứng dậy, bốn mắt tám tay, như thần vương phẫn nộ!
Lục Ngô nằm trên Thần Kiều chờ Hứa Ứng, đang buồn bực ngán ngẩm, đột nhiên thấy trong Ngọc Kinh thành có biển lửa rực cháy, không khỏi giật mình: “Đây là cái gì?”
Nó nghi hoặc không thôi, tiên hỏa trong động thiên Giáng Cung bị cơn thịnh nộ của Hứa Ứng khống chế, khiến tiên hỏa hóa thành một thần vương phẫn nộ, hắn chưa bao giờ thấy loại dị tượng nhu vậy!
Hứa Ứng xoay người, nhanh chân lao ra ngoài Ngọc Kinh thành, nhảy xuống dưới.