Có lẽ hắn có rất nhiều sư huynh, sư tỷ, bọn họ cũng tu luyện truyền thừa của chủ nhân Nê Hoàn cung, kết quả biến thành món ăn ngon của chủ nhân Nê Hoàn cung.
Chủ nhân Nê Hoàn cung đang ở một trạng thái hoàn toàn không biết, giờ phút này hắn đã không kịp bố trí nhiều hậu chiêu hơn nữa để đối phó với một kẻ địch chưa biết.
“Nếu ta đã chết, vậy chỉ có một khả năng, đó là đúng như ta đã đoán, chủ nhân Nê Hoàn cung vẫn còn ở dương gian.” Hắn viết trong thư.
“Nếu đúng là vậy, khi ngươi thấy bức thư này, ta đã chết rồi.”
Hắn lại cười ha hả nói: “Nhưng nếu tất cả những chuyện này không diễn ra, bức thư này sẽ không tới tay ngươi, vì trước khi phi thăng, ta sẽ hủy nó đi. Như vậy có thể bảo vệ danh tiếng tính toán chu toàn của mình.”
“Cho nên khi ngươi đọc đến đây, ta đã chết thật rồi.” Hắn nói.
“Trước khi chết, có lẽ ta nên giết ngươi. Ngươi giết rất nhiều con cháu của Chu gia, những người này đều là hậu duệ của ta. Ngươi lại cực kỳ thông minh, trí tuệ cao hơn ta. Ngươi còn trẻ tuổi hơn ta, có càng nhiều khả năng. Tất cả những điều đó khiến ta đố kỵ, ta nhất định phải giết ngươi.”
“Nhưng ta không thể.”
Hắn chậm rãi thuật lại trong bức thư, như đang thuật lại cho bằng hữu tri kỷ về quá trình mưu tính của mình.
“Chắc ta bị chủ nhân Nê Hoàn cung ăn mất. Trong Chu gia không ai có thể báo thù cho ta. Sau khi ta chết, Chu gia cũng tan tác, trước đây bọn họ có thể làm mưa làm gió là vì có ta che chở. Sau này, bọn họ phải trả giá cho chuyện mình đã làm.”
“Bọn họ sẽ mai danh ẩn tích, sẽ trốn đông trốn tây, sẽ chết tới mức mười không còn một, trăm không còn một. Ta đã không có hậu duệ, chỉ còn một người bạn. Ta không thể giết ngươi.”
“Ta có một thỉnh cầu ích kỷ. Hứa Ứng, xin người báo thù cho ta. Nhưng ta rất kiêu ngạo, không muốn cúi đầu với ngươi.”
Hứa Ứng cầm tờ thư cuối cùng, Chu Tề Vân viết trong đó, hắn biết Hứa Ứng không có na pháp, không cách nào điều động lực lượng của bí tàng Nê Hoàn, cũng không thể thống nhất bí tàng, ẩn cảnh và khu vực Hi Di.
Cho nên, hắn đặt công pháp của chủ nhân Nê Hoàn cung trong Trấn Ma điện ở Triều Chân Thái Hư động thiên.
Ngoài công pháp nguyên bản của chủ nhân Nê Hoàn cung, hắn còn đặt tâm đắc dung hợp sở trường hai nhà na khí, công pháp phi thăng mà hắn lĩnh ngộ được, đều ở nơi đó.
“Ta biết chắc chắn ngươi sẽ đến xem, cũng biết ngươi sẽ không nhịn nổi lòng hiếu kỳ, mở công pháp nguyên bản của chủ nhân Nê Hoàn cung. Chỉ cần xem thì chắc chắn ngươi sẽ không nhịn được tu luyện.”
“Ngay khoảnh khắc tu luyện, ngươi sẽ có một cảm giác kỳ quái. Một cặp mắt mở ra trong bóng đêm, lẳng lặng quan sát phía sau ngươi. Lần đầu tiên ta tu luyện công pháp nguyên bản của chủ nhân Nê Hoàn cung cũng có cảm giác này.”
“Làm vậy, ngươi sẽ rơi vào nguy hiểm, nhưng chắc chắn ngươi sẽ làm. Vì tất cả na pháp đều là cạm bẫy.”
“Ta tìm kiếm địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa của na tiên trong khắp thiên hạ, chưa từng thấy na tiên nào còn sống, đó là chứng cứ rõ rành rành. Tất cả các na tiên tới lúc tuổi già đều nấp trong địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa của mình, đều gặp bất trắc. Bọn họ là đại dược phi thăng của luyện khí sĩ thượng cổ.”
“Lịch sử tu luyện thời cổ luôn viết thầy trò tình thâm, nhưng quan sát kỹ mới thấy, chỉ viết chuyện ăn thịt người.”
“Nếu ngươi muốn sử dụng lực lượng thân thể lục bí, nếu muốn thống nhất, ngươi nhất định phải tu luyện công pháp nguyên bản của chủ nhân Nê Hoàn cung. Sau khi ngươi tu luyện tới tuyệt đỉnh, nếu vẫn không đấu nổi chủ nhân Nê Hoàn cung, coi như ta dùng kế giết ngươi báo thù cho con cháu Chu gia; nếu ngươi thắng, vậy là sau khi chết ta mượn tay ngươi báo thù cho bản thân!”
“Hứa Ứng, người có tu luyện không? Ta không khỏi suy đi tính lại.
“Tề Vân, khấu đầu.”
Hứa Ứng khép bức thư lại, cất vào trong lòng, thở ra một luồng trọc khí rồi hạ giọng nói: “Không hổ là ngươi.”
Ngoan Thất cẩn thận nói: “A Ứng, ngươi có tu luyện không?”
Quả chuông cũng không khỏi căng thẳng, nói: “A Ứng, đó là cạm bẫy! Ba ngàn năm qua không có na tiên nào sống sót! Tất cả đều chết trong địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa của bản thân!”
Triều Chân Thái Hư động thiên, Trấn Ma điện.
Hứa Ứng lẳng lặng đứng trước điện thờ, trên điện thờ đặt một chồng điển tịch dày cộp, bên dưới là tâm đắc na khí kiêm tu của Chu Tề Vân. Hắn dung hợp pháp môn na pháp và luyện khí, có rất nhiều kinh nghiệm mở đường.
Nhưng kinh nghiệm này là kho báu lớn nhất cuộc đời hắn, giá trị của nó thậm chí còn hơn cả công pháp na khí kiêm tu của hắn!
Còn quyển kinh thư đặt trên cùng chính là công pháp nguyên bản mà chủ nhân Nê Hoàn cung dùng để câu cá.
Ngoài bìa kinh thư có một hàng chữ, là tên của công pháp.
[Nê Hoàn Ẩn Cảnh Trường Sinh Quyết]
Y như chứng kiến vị thiếu niên bạch mi đứng ở một phía khác của điện thờ, mỉm cười nhìn y, ánh mắt ẩn chứa trí tuệ nhìn thấu mọi thứ.
“Hứa Ứng, người có tu luyện không? Ta không khỏi suy đi tính lại.” Hắn cười nói với Hứa Ứng, cả giọng nói dung mạo đều hết sức chân thật.
“Thịch, thịch!”
“Thịch, thịch!”
Hứa Ứng nghe thấy tiếng tim đập của mình, cũng nghe thấy tiếng hít thở của bản thân.
Y rất căng thẳng, đối mặt với lựa chọn của cả cuộc đời như vậy, y khó mà bình tĩnh nổi.
Ngoan Thất tiến tới, lớn tiếng nói: “Để ta phá hủy quyển sách hại người này đi! A Ứng, luyện khí cũng có thể trường sinh, chúng ta không cần mở bí tàng gì cả, chúng ta chỉ làm luyện khí sĩ thuần túy là được!”
Quả chuông luôn miệng nói: “Không sai! Không sai! Tuy con rắn ngốc xưa nay chỉ biết đọc sách học vẹt, nhưng nói câu này hoàn toàn không sai. Nếu na pháp đều là cạm bẫy hại người, thế thì không tu cũng có sao? Luyện khí không trường sinh được chắc?”
Đột nhiên, Hứa Ứng giơ tay chặn họ lại, nói nhỏ: “Người sống một đời, nếu không thể khoái ý ân cừu, thế thì khác gì rác rưởi?”
Y giơ cánh tay ra, mở trang đầu tiên của Nê Hoàn Ẩn Cảnh Trường Sinh quyết.
Câu chữ trong sách đập vào mi mắt.
Đệ tử hỏi: Bí tàng Nê Hoàn, tầng chín liệu có trường sinh?
Tiên sư viết: Nê Hoàn chín tầng, có thể trường sinh. Nếu dùng khí thiên địa, có thể thể trộm biển hỗn độn. Khai thác khí trong Nê Hoàn cung, câu được thuốc thần tiên.
...
Hứa Ứng đọc từng câu từng chữ, không thể kiềm nổi, khiến hoạt tính trong động thiên của bí tàng Nê Hoàn chuyển động theo, câu lấy “thuốc thần tiên” trong biển hỗn độn.
“Thuốc thần tiên này” chính là hoạt tính của thân thể.
Sau khi câu được “thuốc thần tiên”, Hứa Ứng chỉ cảm thấy hoạt tính liên miên bất tận được tinh luyện vào cơ thể bản thân, luyện vào hồn phách y. Cả thân thể và hồn phách của y đều tăng cường rõ rệt!
Cùng lúc đó, y cảm thấy như có bóng tối vô biên ập tới, nuốt chửng lấy y.
Trong bóng tối sau lưng y có một cặp mắt đang chậm rãi mở ra, lặng lẽ quan sát y, khiến tóc gáy y dựng đứng, một cảm giác lạnh lẽo xộc thẳng lên đầu.
“Ta bị đánh dấu rồi.” Hứa Ứng thầm nhủ trong lòng.
Trong lúc vận chuyển tu luyện Nê Hoàn Ẩn Cảnh Trường Sinh quyết, bị đánh dấu làm con mồi tiếp theo.
“Khi ngươi quan sát ta, ta cũng đang nhìn lại ngươi.”
Hứa Ứng mỉm cười, nói với ảo ảnh Chu Tề Vân không tồn tại: “Chu sư huynh xin cứ đi đi, ta mạnh mẽ hơn ngươi, thông minh hơn ngươi, ta sẽ báo thù cho ngươi.”
Chu Tề Vân trong mắt y biến mất, chỉ còn thư tịch trên điện thờ.