Hai người cùng bay lên trên, tìm kiếm Nguyên Thần của Thương Dương Tôn Giả. Cấu tạo khu vực Hi Di của Thương Dương Tôn Giả vẫn rất hoàn chỉnh, không có tổn hại gì. Thiên Hà và Thiên Sơn của hắn song song với nhau, nối liền từng cảnh giới.
Dưới cùng của Thiên Hà là Huyền QUan Vĩ Lưu, nối lục địa của khu vực Hi Di với sông núi bên trên, ngũ nhạc tiên sơn và các loại đạo tượng trôi lơ lửng.
Còn dọc Theo Thiên Hà leo lên Thiên Sơn sẽ tới địa điểm thủy hỏa giao luyện, chỉ thấy Tam Muội chân hỏa tạo thành biển lửa, Tam Muội thần thủy tạo thành biển nước, giữa nước lửa là hình thái cực.
Kim Đan của luyện khí sĩ xuyên qua giữa thái cực, chui vào biển lửa rồi lại nhô ra ở biển nước.
Tiếp tục đi lên trên chính là Huyền Quan Giáp Tích, qua khỏi Huyền Quan Giáp Tích là Thập Nhị Trọng Lâu, Nguyên Thần sinh ra trong tòa lầu này.
Đi tiếp lên trên chính là Dao Trì, Thần Kiều, có thể thấy mặt trời mặt trăng đang quay.
Đi tới tòa Huyền Quan thứ ba, Ngọc Chẩm, qua Huyền Quan Ngọc Chẩm sẽ thấy loáng thoáng có tiên quang xuất hiện tại Bỉ Ngạn, hết sức mơ hồ, cứ như nơi đó là Tiên giới.
Quá trình lên Tiên giới, chính là Phi Thăng kỳ.
Nhưng khu vực Hi Di của Thương Dương Tôn Giả đã bị ô nhiễm. Ngũ Nhạc tiên sơn của hắn dính đầy chất nhờn xanh lét, nước Thiên Hà cũng hóa thành tanh hôi khó tả.
Biển lửa của Tam Muội chân hỏa và đại dương mênh mông của Tam Muội thần thủy cũng không còn trong sạch.
“Ngay cả Tam Muội chân hỏa và Tam Muội thần thủy cũng bị ô nhiễm!”
Hứa Ứng nghi hoặc không thôi, khả năng ăn mòn của lực lượng Vọng Hương Đài thật đáng sợ, phải biết Tam Muội chân hỏa không gì không đốt được, Tam Muội thần thủy không gì không tan được.
Hai loại thần thủy thần hỏa có thể cô đọng Kim Đan, cũng là thủ đoạn thiết yếu để giết người phóng hỏa không lưu lại dấu vết, gần như không thể bị ăn mòn!
Nhưng khu vực Hi Di của Thương Dương Tôn Giả lại bị ăn mòn, chứng tỏ trong Vọng Hương Đài tồn tại một loại lực lượng quỷ dị, không có bất cứ thứ gì có thể chống lại lực lượng này xâm nhiễm mà không bị tổn hại!
“Chỉ e những người trốn ở đây mong được bất tử bất diệt cũng khó thoát khỏi tai kiếp!”
Hứa Ứng đột nhiên nhớ tới Viên Thiên Cương, trong lòng thoáng chút bất an: “Viên Thiên Cương cũng trốn trong Vọng Hương Đài, không biết hắn có bị Vọng Hương Đài ăn mòn hay không?”
Hai người tìm kiếm một hồi mới thấy Nguyên Thần của Thương Dương Tôn Giả trong Thập Nhị Trọng Lâu.
Thập Nhị Trọng Lâu bị chất nhầy xanh lét và từng sợi thịt quấn chặt lấy, Nguyên Thần của Thương Dương Tôn Giả ở trong lầu, cũng có biến hóa.
Từ trong Thập Nhị Trọng Lâu sinh ra máu thịt, những máu thịt màu xanh lá này như xúc tu, cắm vào trong Nguyên Thần của hắn, treo hắn vào trong lầu, trên không chạm trời, dưới không chạm đất. Càng kỳ quái hơn nữa là hiện tại con mắt của hắn không còn là mắt mà là chuôi kiếm.
Hai thanh kiếm cắm thẳng vào mắt hắn, chỉ lưu lại phần chuôi, trong tai của hắn cũng có hai thanh kiếm, cũng chỉ còn chuôi kiếm ở ngoài.
Cánh mũi hắn khép lại hoàn toàn, phong bế, không có lỗ mũi. Miệng của hắn cũng vậy, môi trên môi dưới nối liền với nhau.
Còn trên đỉnh đầu của hắn còn có một thanh bảo kiếm treo cao, mũi kiếm hướng xuống, loang lổ vết rỉ, có sợi thịt màu xanh lá quấn lấy thân kiếm, chỉ vào huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu hắn.
Thời Vũ Tình định tới gần, đột nhiên thanh kiếm kia tỏa hào quang, kiếm quang quét sạch mảnh thịt xanh lét trên thân kiếm, từng luồng kiếm quang đâm về phía Thời Vũ Tình!
Sau lưng Thời Vũ Tình hiện lên một vầng trăng sáng, kiếm quang bắn ra ào ào từ trong vầng trăng.
Lúc này Hứa Ứng mới thấy rõ, vầng trăng kia cũng là một món pháp bảo, chẳng qua hình thái của nó không giống pháp bảo bình thường, trong vầng trăng ẩn chứa kiếm khí kiếm ý hùng hồn, uy lực cực kỳ cường đại!
Thời Vũ Tình khống chế từng luồng kiếm khí, ngăn cản bảo kiếm trong lầu tập kích, đánh vào trong lầu. Nhưng thanh bảo kiếm kia chính là pháp bảo của Thương Dương Tôn Giả, trước khi hắn phong bế bản thân đã để lại cấm chế cực kỳ lợi hại, nếu có ai xâm lấn, bảo kiếm sẽ tự công kích.
Thời Vũ Tình không những không thể giết vào trong lầu, ngược lại gặp phải nguy cơ! Nhưng ngay lúc này kiếm khí bên người cô bùng lên, Hứa Ứng cầm kiếm khí trong tay, thi triển Thiên Kiếm thập tam thức, kiếm khí tiêu sái tung hoành, không ngờ lại phối hợp chặt chẽ với Thời Vũ Tình, hoàn toàn không kẽ hở, ngăn cản tất cả kiếm khí trong lầu!
Thời Vũ Tình vừa mừng vừa sợ, nhìn thiếu niên bên cạnh, thầm nghĩ:
“Chẳng lẽ sư tổ kiếm môn ta bố trí hắn tới đây giúp ta?”
Hai người song kiếm hợp bích, cuối cùng cũng giết vào tầng đầu tiên trong Thập Nhị Trọng Lâu!
Hứa Ứng tế một viên Sơn Hà Hạo Nguyệt châu lên, cố định tầng thứ nhất rồi lập tức cùng Thời Vũ Tình giết lên tầng hai.
Tuy đây là lần đầu tiên hai người liên thủ nhưng phối hợp như đã diễn luyện đủ loại biến hóa, kiếm khí của hai người va chạm, chỉ thấy kiếm ý bộc phát , uy lực đột nhiên tăng vọt, dễ dàng quét ngang mọi thứ, chẳng những ngăn cản kiếm khí từ tầng cao nhất trút xuống, thậm chí còn quét sạch thứ máu thịt kỳ quái trong lầu!
Nhưng điểm quái dị là đống máu thịt kia vỡ vụn rồi lại tiếp tục sinh trưởng, không hề ngừng nghỉ!
Hứa Ứng để lai một viên Sơn Hà Trâu, trấn áp từng tầng trong Thập Nhị Trọng Lâu, cuối cùng cũng đi lên tầng cao nhất.
Thời Vũ Tình vội vàng đi tới, nhìn Nguyên Thần cao hơn bốn trượng của Thương Dương Tôn Giả, trong lòng run rẩy: “Thương Dương sư thúc, ai khiến thúc bị thương tới nông nỗi này?”
Cô phát động kiếm khí, chặt đứt đống máu thịt kỳ quái cắm vào Nguyên Thần của Thương Dương.
Nhưng đống máu thịt đó không cách nào hủy diệt, sau khi bị cô chặt đứt là tự nối liền lại, vẫn cắm vào cơ thể Thương Dương.
Hứa Ứng tế viên Hạo Nguyệt châu còn lại lên, trấn áp thanh kiếm rỉ của Thương Dương Tôn Giả nói: “Vũ Tình, ta cảm thấy không phải người khác làm hắn bị thương tới mức này mà hắn tự đả thương mình.”
Thời Vũ Tình không hiểu, quay sang nhìn mặt y. Thân hình Hứa Ứng bay lên, quan sát hai thanh bảo kiếm cắm vào hai mắt hắn nói: “Hắn tự hủy hai mắt, để mắt không thấy được. Hắn lo mình thấy thứ gì đó, Nguyên Thần sẽ bị khống chế hoặc ô nhiễm.”
thân hình Thời Vũ Tình cũng bay lên, đi tới bên tai Thương Dương Tôn Giả nói: “Ý ngươi là sư thúc tự hủy hai tai cũng không muốn nghe thấy một loại âm thanh nào đó có thể làm ô nhiễm Nguyên Thần của sư thúc?”
Hứa Ứng gật nhẹ đầu nói: “Hắn phong bế miệng mũi của mình, để mình không ngửi thấy không nếm được, cũng là lo bị thứ gì đó bên ngoài xâm nhiễm.”
Thời Vũ Tình phi thân lên đỉnh đầu Thương Dương Tôn Giả, nhìn thanh bảo kiếm kia nói: “Thế thì thanh bảo kiếm này có ý gì?”
Hứa Ứng hạ xuống bên cạnh cô, quan sát cẩn thận thanh bảo kiếm bị trấn áp, đột nhiên trong lòng máy động, thu hồi từng viên Sơn Hà Hạo Nguyệt châu.
Tốc độ thu lại của y rất chậm, thử nghiệm từng cái một, chỉ thấy khi trấn áp suy giảm, thanh bảo kiếm long lổ vết rỉ kia lại từ từ hạ xuống, chậm rãi đi vào huyệt Bách Hội của Thương Dương Tôn Giả!