Nhưng ngay khoảnh khắc hắn xoay người, trong Hạo Nguyệt luân sau đầu Thời Vũ Tình, kiếm khí đã bắn khỏi kiếm môn, bộc phát áo nghĩa chữ Kiếm trong Kiếm môn Quy Chân quyết!
Ngay khoảnh khắc nam nhân trẻ tuổi xoay người, chỉ thấy một luồng kiếm quang lớn đánh thẳng tới trước mặt mình!’
“Viu~~”
Một luồng kiếm quang rực rỡ quét qua dãy núi, cột kiếm khí to tới hơn mười trượng, bên trong là kiếm khí lấp loáng, đòn thế đảo qua, người trẻ tuổi đã bị kiếm quang cắt thành bột phấn!
Phương viên mười dặm, kiếm khí tràn ngập, lá cây lả tả.
Lá rụng khắp sơn cốc.
Ngay cả bọn Hứa Ứng, Ngoan Thất nấp trên đỉnh núi của cảm thấy kiếm khí phả vào mặt.
Thời Vũ Tình thu kiếm, vầng minh nguyệt rực rỡ không gì sánh được sau đầu dần hóa thành ảm đạm, nhưng cô vẫn không hề xê dịch.
Cô vẫn lẳng lặng chờ đợi.
Một lúc lâu sau, một con hỏa viên nhảy nhót, từ một khe núi khác lao qua, chạy tới, hạ xuống một gốc cây trụi lủi, vò đầu bứt tai.
Thời Vũ Tình nhìn con hỏa viên, nói không nhanh không chậm: “Sư phụ, người đã tới bước đường cùng rồi. Những động thiên này là cơ hội duy nhất để ngươi gỡ vốn, cho dù thế nào ngươi cũng không thể từ bỏ. Cho dù ngươi biết ta canh ở đây, ngươi vẫn phải đến.”
Hỏa viên nghiêng đầu, kêu khẹc khẹc vài tiếng, có vẻ đang hoang mang không hiểu vì sao cô lại nói chuyện với mình.
Thời Vũ Tình đột nhiên giơ kiếm chỉ, vung ra một chỉ rất bình thường.
Hạo Nguyệt luân sau đầu của cô lại chuyển động theo kiếm chỉ, vô số thiết kiếm bay ra khỏi kiếm môn, ầm ầm tổ hợp, hóa thành một thanh kiếm khổng lồ dài tới vài chục trượng, vung lên theo kiếm chỉ của cô!
Hỏa viên kia gầm thét, tung người lao tới, tốc độ như điện chớp, nhắm thẳng về phía cô!
Nhưng ngay khoảnh khắc hỏa viên lao tới, thiết kiếm đã đến trước, thi triển Đạo tự quyết trong Kiếm Đạo Quy Chân quyết, đây là tuyệt học mà hắn tốn cả đời cũng không hiểu được, trực tiếp cắt đầu hắn!
"Soạt!"
Vô số thiết kiếm dâng trào như thủy triều, trở về Hạo Nguyệt luân.
Thời Vũ Tình vẫn đứng yên tại chỗ, không hề nhúc nhích.
Lại một lát sau, tiếng giần giận dữ nổi lên, như vạn mã bôn tập, từ xa xôi ầm ầm lao tới, những đi qua núi non thì vô số cây cối dồn dập mọc từ dưới đất lên, xông tới giữa không trung, lại bị phá tan thành từng mảnh!
“Thời Vũ Tình~~”
Trong tiếng gào thét lại có một âm thanh già nua, nghiêm nghị nói: “Bản lãnh của ngươi đều là vi sư dạy, ngươi tưởng giao chiến chính diện ta lại sợ ngươi chắc?”
Thời Vũ Tình quay người vận kiếm, trong Hạo Nguyệt luân bay ra ngàn vạn kiếm khí, nghênh tiếp cây cối bay tới rợp trời, kiếm quang chặt đứt toàn bộ cây cối.
Đột nhiên tất cả kiếm khí sáp nhập làm một, kiếm quang đâm thẳng vào tim lão già tóc trắng, xuyên thủng người lão.
“Lúc trước thì đúng, giờ thì không phải.”
Thời Vũ Tình giơ tay, kiếm khí xuyên thủng thân thể Nguyên Thần lão già, diệt trừ lão ngay tại chỗ!
Lão già kia trợn tròn hai mắt, nhìn chằm chằm vào cô tới lúc tắt thở. Thời Vũ Tình nói với lão: “A Ứng sư thúc dạy ta rất nhiều thứ.”
Lão già kia ngã thẳng xuống đất.
Thời Vũ Tình vẫn không di chuyển, lại lẳng lặng chờ đợi.
Lại chốc lát sau, một thiếu nữ đi tới, quan sát vào cái hố lớn sau lưng Thời Vũ Tình, nhìn chằm chằm vào đống động thiên rải rác trong đó, ánh mắt đầy tham lam và dục vọng.
Cô gái này vừ đi về phía trước vừa già yếu đi nhanh chóng.
Dược lực luyện hóa tiên dược trong cơ thể cô đã hao sạch, cần có động thiên luyện hóa tiên dược, duy trì thanh xuân.
“Đưa chúng cho ta.”
Cô còn chưa tới gần đã biến thành trung niên, hét lên the thé: “Mau đưa chúng cho ta!”
Từng động thiên lụi tàn, sắc mặt thiếu nữ dần trở thành tuyệt vọng,bước tập tễnh tới, giơ tay ra hét lớn: “Chúng nó là của ta, mau trả lại cho ta!”
Cô đi tới trước mặt Thời Vũ Tình, đã hóa thành bà lão, quỳ sụp xuống đất, vẫn gắng gượng bò về phía trước, kêu lên: “Xin ngươi đấy, ta vẫn chưa muốn chết, trong cơ thể ta có tiên dược hơn năm trăm vị na tiên, ta còn có thể sống tới vạn năm. Ta...”
Thời Vũ Tình giơ ngón tay điểm ra, kiếm khí xuyên thủng trán bà lão, mặt không đổi sắc nói: “Ta là chưởng giáo kiếm môn, nhất định phải thanh lý môn hộ.”
“Vũ Tình! Đồ đệ ngoan!”
Từng người hình thù kỳ quái đi ra khỏi rừng núi, lảo đà lảo đảo, có kẻ là luyện khí sĩ nhân loại, có kẻ là yêu tộc, bọn chúng vừa đi vừa già yếu, vẫn cố gắng bước tới, dồn dập vươn tay, như lũ thây ma.
“Vũ Tình, còn nhớ không? Ta đã nhận nuôi con!”
Bọn họ rối rít nói: “Là vi sư phát hiện ra tài năng của con! Là ta quyết định đưa con lên làm chưởng giáo!”
“Tất cả mọi người trong kiếm môn chết hết rồi, vì sao con vẫn còn sống? Là ta, ta cho con cơ hội!”
“Ta là phụ mẫu tái sinh của con, có ơn tri ngộ dưỡng dục với con!”
Bọn họ đồng thanh: “Mau đưa những động thiên kia cho ta!”
Thời Vũ Tình hờ hững vung kiếm, từng cái đầu lâu bay lên giữa kiếm quang.
Một lúc lâu sau, bịch bịch bịch bịch, tiếng thi thể ngã xuống đất dồn dập vang lên.
Thời Vũ Tình thu kiếm, vẫn không dời bước.
Cô đang chờ đợi, chờ động thiên cuối cùng lụi tàn, cắt đứt hoàn toàn con đường phục sinh của Đào Đan Dương.
Rốt cuộc, động thiên cuối cùng như ánh nến trong gió, lẳng lặng dập tắt. Thời Vũ Tình xoay người, quỳ rạp dưới đất, lễ bái từng bộ thi thể trong hố.
Lúc này nước mắt của cô mới đổ xuống, nghẹn ngào quỳ dưới đất, khóc lóc đau đớn không thôi.
Ơn sư phụ khó báo, nhưng cô mà môn chủ, nhất định phải tự tay thanh lý môn hộ.
Sau lưng cô, tiếng bước chân vang lên, Thời Vũ Tình giật mình, lập tức đứng dậy, đang định tế ra Hạo Nguyệt luân, lúc này mới phát hiện là Hứa Ứng. Cô vội vàng giải trừ kiếm khí trong Hạo Nguyệt luân, lau nước mắt nói: “A Ứng sư thúc, khiến sư thúc chê cười rồi.”
Hứa Ứng lắc đầu khen: “Vũ Tình đã trưởng thành nhiều rồi. Đào Đan Dương chọn cô làm môn chủ đúng là mắt sáng như đuốc. Hắn có ở dưới Cửu Tuyền cũng mỉm cười vui vẻ.”
Ngoan Thất sau lưng y nháy mắt mấy cái, trong lòng không dám khen bừa, thầm nghĩ: “Chắc chắn Hứa Ứng có hiểu lầm gì về Đào Đan Dương, hoặc hiểu lầm gì về từ vui vẻ.”
Thời Vũ Tình xốc lại tinh thần nói: “Sư thúc, vừa rồi ta làm chậm trễ thời gian rồi, chúng ta về kiếm môn thôi.’
Hứa Ứng cười nói: “Đúng là phải về kiếm môn, nhưng ngươi là trưởng bối, dẫu sao cũng phải mang chút quà cho đệ tử kiếm môn.”
Thời Vũ Tình thầm than hổ thẹn, cười nói: “Ta kiếm được ít ngọc thạch và linh được trong Côn Lôn, còn múc được ít Bất Lão tuyền thủy, có thể chia cho các đệ tử.”
Hứa Ứng lắc đầu: “Chút lễ vật ấy sao đủ? Nếu kiếm môn muốn lớn mạnh, mỗi đệ tử đều phải được vũ trang đầy đủ.”
Thời Vũ Tình không hiểu.
Hứa Ứng đi thẳng về phía trước; “Vô Cực tông Cố Phi Ngư, ta giết, Vô Cực tông đã diệt môn tuyệt hậu. Ta từng nói sẽ đào mộ phần sư tổ hắn, nói được thì phải làm được. Môn chủ theo ta.”
Thời Vũ Tình trong lòng đập thình thịch, sắc mặt đỏ ửng, kêu lên: “A Ứng sư thúc, chúng ta làm vậy là không đúng đâu!”