Hứa Ứng chỉ vào một dấu ấn đạo tượng trên mảnh lư đồng, nói: “Đạo tượng trên mảnh vỡ pháp bảo này đã bị bóp méo, không thể nhìn ra hình dạng lúc đầu. Đây là do tiên đạo ảnh hưởng, thiên đạo không mạnh đến vậy.”
Thời Vũ Tình nhìn gần lại, chỉ thấy dấu ấn đạo tượng trên mảnh vỡ pháp bảo có cái nổ tung, có cái xoay tròn, cực kỳ hỗn loạn, cứ như có một lực lượng kỳ lạ phá hủy những pháp bảo này!
“Ta nghe trưởng bối trong sư môn nói, chúng ta tu tiên là để nhảy ra ngoài tam giới, không nằm trong ngũ hành. Cái gọi là tam giới chính là nhân, quỷ, thần tam giới. Thần giới là thế giới Thiên Đạo, nơi ở của Thiên thần.”
Thiếu nữ suy nghĩ nói: “Như vậy mục đích thành tiên của chúng ta chính là để đạo của mình nhảy ra khỏi phạm trù Thiên đạo, đạt tới siêu thoát.”
“Nhảy ra tam giới, không trong ngũ hành?” Hứa Ứng ngây ngốc, cười nói: “Phàm nhân sau khi tu hành, liệu có thể siêu thoát tiêu dao được không?”
Thời Vũ Tình cười nói :”Đương nhiên là có thể! Trong kiếm môn ta có sư tổ phi thăng Tiên giới, đạt tới siêu thoát!”
Sắc mặt cô lập tức trầm xuống, cắn răng nói: “Thế nhưng từ khi đại ác nhân phá hỏng con đường phi thăng, không ai có thể phi thăng nữa! Đại ác nhân đáng ghét, hại chết các đời sư tổ của kiếm môn ta!”
Cô nghiến răng nghiến lợi, có vẻ cực kỳ căm thù tên đại ác nhân kia.
Trong lòng Hứa Ứng hơi hoang mang. Theo y biết, đại ác nhân mà mọi người thường nói thật ra có hai vị.
Một là vị tu sĩ phi thăng siêu cấp, người này đẩy thiên kiếp lên mức siêu cấp thiên kiếp, đến mức không ai có thể độ kiếp phi thăng.
Một đại ác nhân khác chính là Hứa Ứng. Chuyện này là Hứa Ứng căn cứ theo những gì được thấy ở Thiên lộ suy luận ra, bởi vì y tận mắt nhìn thấy, đại ác nhân hủy diệt Thiên lộ chính là y!
“Không biết Vũ Tình căm hận đại ác nhân nào?” Y thầm nghĩ trong lòng.
Trên con đường phía trước, mảnh vỡ càng ngày càng nhiều, những mảnh vỡ pháp bảo kia đều có hoa văn tan vỡ, càng đi về phía trước thì đạo tượng càng ít vặn vẹo, còn tan vỡ thì càng nhiều.
Hứa Ứng đuổi theo Thời Vũ Tình nói: “Vũ Tình, con đường này không sai chứ?”
Thời Vũ Tình quan sát kỹ lưỡng bản đồ nói: “Là con đường này!”
Trong lòng Hứa Ứng thoáng chút bấn an, dò hỏi; “Có còn con đường khác không?”
Thời Vũ Tình lắc đầu.
Hứa Ứng nhận bản đồ từ tay cô, xem xét cản thận, không khỏi nhíu mày. Căn cứ theo vị trí của bọn họ, nếu không muốn trèo qua núi đúng là chỉ có một con đường đi tới cầu Nại Hà.
Còn trên bản đồ, dãy núi được dùng bút đỏ đánh dấu rất nhiều vòng tròn cảnh báo nguy hiểm, cho thấy nơi đó là cấm địa không nên bước vào.
“Tấm bản đồ này là bản đồ thời nào?” Hứa Ứng hỏi.
Thời Vũ Tình nói: “Nghe đồn tấm bản đồ này là do sư tổ đời đầu lưu lại, trước khi phi thăng lão nhân gia đã thăm dò toàn bộ Vọng Hương Đài một lượt, những chỗ mà người đánh dấu đều là cấm địa không nên đặt chân vào. Năm xưa Thương Dương sư thúc cầm bản sao của tấm bản đồ này đi vào Vọng Hương Đài.”
Hứa Ứng khẽ nhíu mày nói: “Sư tổ đời đầu là nhân vật từ bốn mươi tám ngàn năm trước, thời gian dài như vậy, địa hình Vọng Hương Đài có thay đổi hay không?”
Nghe y nói vậy, Thời Vũ Tình cũng thấy bất an, nhưng bây hai người chỉ có thể theo bản đồ đi về phía trước chứ không thể quay về.
Sau lưng bọn họ là làn sương mù màu xanh mênh mông, ngăn cản đường lui của họ.
“Thật ra sương mù màu xanh này không tồn tại.”
Thời Vũ Tình nói với Hứa Ứng: “Sư tổ đời đầu viết trong ghi chép, chúng ta thấy làn sương mù màu xanh này , nhưng thực chất là trong Vọng Hương Đài có một lực lượng thần bí, là quan tài thiên địa của nơi này,l nó xuất hiện với hình thức làn khói xanh, xóa đi ký ức về đường lui của mỗi người đi vào Vọng Hương Đài. Vì vậy người bước vào nơi này tuyệt đối không thể ra được. Sau khi đã vào chỉ có quy về tử vong, tuyệt đối không thể sống sót!”
Hứa Ứng nghi hoặc: “Thế nhưng, sao trong Vọng Hương Đài vẫn còn đường sống?”
Thời Vũ Tình cười nói: “Sư tổ đời đầu cũng nhắc tới chuyện này trong ghi chép. Người nói người nghi ngờ có người dùng pháp lực hùng hồn, cưỡng ép trấn áp quan tài thiên địa trong Vọng Hương Đài, lưu lại một con đường sống.”
Hứa Ứng nổi ý tôn kính nói: “Ai có thể thay đổi quan tài thiên địa, thậm chí trấn áp quan tài thiên địa, cưỡng ép để lại một con đường sống?”
Thời Vũ Tình nói: “Sư tổ đời đầu suy đoán, nếu đường sống qua cầu Nại Hà, như vậy trấn áp thiên địa đại đạo của Vọng Hương Đài có lẽ là chủ nhân của Nại Hà. Người nói, chính là bà lão bán trà ở đầu cầu.”
Trái tim Hứa Ứng đập như trống bỏi, thình thịch không thôi, thầm hô không ổn.
Chắc chắn bà lão bán trà mà Thời Vũ Tình nói là Mạnh Bà, chẳng lẽ bà ta lợi hại đến vậy à?
Không khéo bà ta không phải họ Mạnh mà là họ Mãnh?
“Dựa vào thực lực của ta, Kim gia, ngài chuông, Thảo gia, liệu có bắt được Mạnh Bà không?”
Hứa Ứng nhớ tới Thất gia nhưng lập tức loại Thất gia ra ngoài, thầm nghĩ; “Không thể được. Tuy Kim gia rất mạnh nhưng cũng không thể đạt tới mức cưỡng ép một nghịch chuyển thiên địa đại đạo của một vùng. Thảo gia phải chui vào cơ thể Mạnh Bà thì mới có cơ hội, ngài chuông cũng kém một chút...”
“Đợi đã!”
Trán y đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, mình bị lạc đường nhưng bọn Kim Bất Di không lạc đường, theo tốc độ của bọn họ, chỉ e đã tới cầu Nại Hà!
Theo những gì Hứa Ứng biết về bọn họ, cái lũ đó sẽ không chờ mình, chắc chắn bọn họ sẽ trực tiếp ra tay với Mạnh Bà!
“Thất gia trầm ổn, ta không có mặt thì hắn chính là đầu não.”
Hứa Ứng thở ra một luồng trọc khí, thầm nghĩ: “Chắc chắn Thất gia sẽ bảo bọn họ án binh bất động.”
Đầu cầu Nại Hà, Ngoan Thất hiện ra chân thân, là người đầu tiên phóng về phía Mạnh Bà, miệng kêu: “A ba a ba!”
Trên gáy hắn, cọng tiên thảo màu tím bay phất phới.
Phía sau, quả chuông, Kim Bất Di ầm ầm lao tới.
Đầu cầu, khí tức của bà lão bán trà đột nhiên rung động một cái, đột nhiên bầu trời đột nhiên thay đổi, sau lưng bà lão hiện ra bóng tối vô biên, vô số cây cầu Nại Hà nối khắp bốn phương, kết nối với bóng tối trong từng Chư Thiên thế giới!
Trong những thế giới kia có vô số vong hồn đang đi lại trên cầu!
Còn Nại Hà nối với vô số thế giới lại biến thành dòng sông mênh mông cuốn theo vô số vong hồn, chảy dưới chân mah, chảy qua giữa vũ trụ tinh không, bao la hùng vĩ không gì sánh được!
Thời khắc này, thân hình bà lão nhỏ bé bỗng trở nên to lớn vô biên. Con rắn lớn lao tới dài tới hai trăm trượng, quả chuông to như gò núi, Kim Ô còn khổng lồ hơn quả núi, nhưng trước mặt bà lão lại như ba con côn trùng.
“A ba a ba!”
Con rắn bị tiên thảo màu tím khống chế kêu không thôi, nước mắt đổ khỏi hốc mắt chảy ra như thác nước, lập tức quay đầu lại bỏ trốn theo đường cũ.
Quả chuông rung lên leng keng, cũng lập tức dừng lại, cuống quít quay đầu chạy đi.
Chỉ có Kim Bất Di vẫn vỗ cánh bay về phía “bà lão nhỏ bé” kia, quanh người là ngọn lửa ngập trời, nghiêm nghị quát lớn: “Đao của ta ở đâu?”