Phù Nghị sắc mặt sầu thảm, chỉ cảm thấy trong đầu óc chất đầy các loại tin tức lộn xộn, lòng thầm căng thẳng, cúi đầu không dám nhìn tượng đá.
Nhìn thẳng vào Thiên thần là đại bất kính, tiếp xúc với ánh mắt Thiên thần rất có thể sẽ không chịu nổi tin tức của Thiên đạo xung kích, đạo tâm rối loạn.
Tượng đá không phải chân thân của Thiên Ý, chỉ là một phần ý chí và lực lượng giáng lâm vào trong tượng đá, không mấy cường đại.
Nếu xét tới thực lực thật sự, Phù Nghị còn mạnh hơn tượng đá.
Nhưng cảm giác áp bách của Thiên đạo thật sự quá mạnh, khiến lão không cách nào có suy nghĩ kháng cự.
“Hơn nữa tiếng tăm vị Thiên thần này không tốt đẹp gì, thường có người nói thiên ý trêu ngươi, thiên ý khó dò.” Phù Nghị thầm nghĩ.
Cái đầu ba sừng của tượng đá nhẹ nhàng di chuyển làm vang lên tiếng kẽo kẹo, quay đầu sang quan sát hắn: “Ngươi gọi ta, không biết có chuyện gì?”
Phù Nghị cúi người thuật lại mọi chuyện rồi nói: “Thượng thần, Hứa Ứng lại bỏ trốn, xin thượng thần định đoạt.’
Tượng đá kia được tạo hình rất thô kệch, gương mặt như trẻ con vẽ lên, miệng khép mở, cười nói: “Thái Sơ thế giới không có bất cứ thiên địa nguyên khí nào, không thể tạo thành linh, không cách nào hút khí tu luyện. Tu vi của hắn bị Thiên đạo phong ấn, không mở được bí tàng. Bên trong bên ngoài gì hắn cũng không tu luyện được, không cần căng thẳng.’
Đột nhiên trên bầu trời lóe lên ánh sáng, một vầng hào quang từ trên trời rơi xuống cạnh hắn, bay vù vù xung quanh hắn.
Đó là vô số hình ảnh, ghi lại cảnh Hứa Ứng bị bọn họ che giấu, ở lại trong Tương Vương phủ.
Tượng đá gạt hình ảnh, hình ảnh trôi ngược về phía trước.
Đột nhiên tượng đá Thiên Ý chỉ ngón tay, hình ảnh dừng lại ở lúc Hứa Ứng xuất quan, chim lửa ba chân bay tới.
Lông mày như con giun của tượng đá giật một cái, gạt hình ảnh, chỉ thấy con chim lửa kia bay vào mi tâm Hứa Ứng, biến mất không thấy đâu.
Hắn nhìn chằm chằm vào hoa văn tia sét trên mi tâm Hứa Ứng, sắc mặt nghiêm trọng hẳn lên, nói: “Phù Nghị tiểu quỷ, ngươi lập công rồi. Đúng là Hứa Ứng có vấn đề, dấu ấn hình tia sét trên mi tâm của hắn là mấu chốt giúp hắn phá giải phong ấn của phù văn Trấn Ma. E là phù văn Thiên đạo mà ta dùng để phong ấn hắn cũng không an toàn.”
Trên vai hắn đột nhiên có một con tằm nhỏ trắng trẻo chui ra, tượng đá Thiên Ý giơ bàn tay, gạt lên trên trời, chỉ thấy bầu trời tách ra, để lộ thế giới Thiên Đạo xa xôi.
Bên trong thế giới đó có một cây dâu cổ xưa, ánh sao xoay quanh.
Tượng đá Thiên Ý lấy tay hái một chiếc lá dâu, đút cho con tằm nhỏ, con tằm nhỏ vui mừng, nhanh chóng ăn sạch lá dâu.
Tằm ăn tới mức bụng tròn vo, há miệng nhả tơ, dệt một bức tranh trên không trung, trong bức tranh chính là tình cảnh khi hoa văn tia sét hiện lên trên mi tâm Hứa Ứng.
Hoa văn lôi đình đó được vẽ rất cẩn thận, thậm chí cấu tạo bên trong mà Phù Nghị không nhìn thấy của bị con Thiên tằm nho nhỏ dùng tơ tằm vẽ ra!
Phù Nghị quan sát kỹ lưỡng, lại thấy được thêm nhiều chi tiết, chỉ thấy trong hoa văn sấm sét có mây gió uốn lượn, phác họa ra đường nét kỳ diệu.
Lão tới gần xem thử, quan sát kỹ lưỡng hơn, đột nhiên cảm thấy tâm huyết dâng trào, chỉ cảm thấy kiếp vân của bản thân rục rịch, Thiên kiếp sắp bộc phát!
Lão thầm giật mình, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên không trung phong vân biến ảo, mây đen cuồn cuộn kéo đên, sấm sét đùng đùng!
Không ngờ chỉ nhìn hoa văn sấm sét kia một cái mà Thiên kiếp của lão đã bị phát động!
Tượng đá Thiên Ý phất tay, xua tan kiếp vân trên không trung. Cảm giác bất an như kiếp nạn sắp tới cũng tiêu tan, Phù Nghị lặng lẽ lau mồ hôi lạnh.
Lão được lựa chọn phụ trách giám sát Hứa Ứng, bổng lộc mà cấp trên đồng ý cho lão là một tấm phù lục Tị Kiếp, giúp lão tránh né Thiên kiếp. Mấy ngàn năm nay hắn không bị Thiên kiếp quấy nhiễu.
Không ngờ vừa rồi chỉ nhìn hoa văn sấm sét một cái mà Thiên kiếp của lão lại bị phát động, ngay cả phù lục Tị Kiếp cũng không có Thái Âm Nguyên Dục công!
Lông mày của tượng đá Thiên Ý lại cau vào, cuốn tấm lụa kia lại, đưa vào tay Phù Nghị rồi nói: “Trong hoa văn sấm sét trên mi tâm hắn cất giấu huyền ảo khống chế sét, ngươi đưa tấm lụa này cho Thiên Quyền Thượng Thần. Hắn sẽ tự nghĩ cách phá giải.’
Phù Nghị nhận lệnh, trịnh trọng cất tấm lụa đi.
Chu Thiên Chính Thần ở thế giới Thiên Đạo mượn tượng đá ở Thiên Thần điện hạ giới, lưu lại nhân gian, trong đó có Thiên Quyền Thượng Thần.
Tượng đá Thiên Ý tiếp tục gạt hình ảnh, thấy Địch Võ Tiên xuất hiện, Địch Võ Tiên dùng võ thành đạo, bẻ cành trồng lê, từ cây về cành.
Sau đó hình ảnh tới đoạn Địch Võ Tiên mang Hứa Ứng đi, phi thân tới bên ngoài mấy vạn dặm, xuất quyền đánh mở phong ấn chiến trường thái cổ.
“Ơ, trong Thái Sơ thế giới còn có nơi này à!”
Hiển nhiên tượng đá Thiên Ý không biết điều này, không khỏi kinh ngạc, chỉ thấy hình ảnh dần dần mơ hồ, bị sát ý thái cổ hình thành khi cõi âm xâm lấn quấy nhiễu.
“Ta là Thiên Ý, phụ trách ghi chép mọi việc lớn nhỏ trong Chư Thiên Vạn Giới, việc lớn việc nhỏ gì cũng không gạt đượ tai mắt ta! Nơi này có một chiến tường cổ xưa, lại có cõi âm xâm lấn, sao ta lại không biết?’
Hắn nghi hoặc không thôi, Thiên Ý không gì không biết, đây là quyền lực mà Thiên đạo ban cho.
Nhưng hắn lại không biết chiến trường thái cổ này, chẳng lẽ chiến trường thái cổ này vượt cả quyền lực của Thiên đạo?
Tượng đá Thiên Ý khôi phục bình tĩnh, nói với Phù Nghị: “Ngươi đi tìm Thiên Quyền Thượng Thần, ta tới đó xem thử!”
Phù Nghị tuân lệnh, lúc ngẩng đầu lên đã thấy tượng đá Thiên Ý hóa thành một luồng sáng xé gió bay đi, biến mất không còn tăm hơi.
Không bao lâu sau, tượng đá Thiên Ý đã tới chiến trường thái cổ này.
Cho dù hắn là Thiên thần, lúc này cũng không khỏi kinh hãi.
Răng rắc.
Hắn giẫm lên một khúc xương, trên xương lóe lên phù văn rực rỡ, Thiên Ý nhặt khúc xương lên, quan sát phù văn, trong lòng run rẩy.
“ Phù văn Thiên đạo! Tức là chủ nhân của khúc xương này là...’
Hắn không rét mà run, lập tức vứt khúc xương sang một bên.
Hắn tiếp tục đi tới, nơi này sát khí nồng nặc, còn có cơn gió của cõi âm thổi qua, cuốn theo sát khí, hai bên kết hợp tạo thành rất nhiều ma vật.
Thiên Ý không để ý tới đám ma vật này, thiên ý như đao, đám ma vật còn chưa tới gần đã bị đao khí của hắn chém.
“Cõi âm đúng quá đáng, xâm nhập khắp nơi. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hình như âm đình không bị Thiên đạo quản lý, cõi âm cũng ẩn giấu rất nhiều lão già bất tử.”
Tượng đá híp mắt.
Đối với những Thiên thần như bọn họ, cõi âm cũng là một nơi rất thần bí, xưa nay Thiên thần khó mà nhúng tay vào chuyện của cõi âm.
“Hình như cấp trên cũng không làm gì được cõi âm, thẳng thắn làm lơ nó. Rốt cuộc bên trong cõi âm đang ẩn giấu thứ gì?”
Hắn đi vào cõi âm, chỉ thấy chiến trường cổ đã bị cõi âm xâm lấn phân nửa, phía trước có một đảo hoang như chốn cực lạc, tỏa ra tinh khí võ đạo cường đại, trấn áp dị động trong hiến trường cổ, chống chọi lại cõi âm xâm nhập.
Tượng đá Thiên Ý thấy vậy không khỏi bật cười: “Ta còn tưởng thần thánh phương nào, hóa ra là mấy tên võ phu tu luyện võ đạo! Làm ta giật cả mình!”
Hắn không chần chừ nữa, tỏa ra chấn động Thiên đạo kinh người, lao về phía khu vực võ đạo tịnh thổ kia, thầm nghĩ: “Đám võ phu mặt bè cổ lớn, đầu to óc bằng quả nho, bị ý chí Thiên đạo của ta ẩn hóa, chẳng bao lâu seau sẽ tự giết lẫn nhau...”
Hắn mới nghĩ đến đây,Địch Võ Tiên nói năng một nắm đấm đánh tới, khiến không gian trong chiến trường thái cổ xếp tầng tầng lớp lớp, ngay khoảnh khắc sau đã tới trước mặt hắn!
“Rầm!”
Cái đầu tượng đá Thiên Ý nổ tung, Thiên Ý lập tức tan nát!
Tượng đá rơi xuống, từng mảnh vỡ của cái đầu từ từ nhảy nhót, tập hợp lại một chỗ, ghép lại thành cáid dầu.
Tượng đá Thiên Ý bò lê dưới đất, không dám phát ra âm thanh, rời khỏi khu vực võ đạo tịnh thổ, thầm nghĩ: “Đám võ phu này luyện cả đầu óc thành cơ bắp rồi, chẳng có tí đầu óc nào cả, Thiên ý không thể ẩn hóa được tới bọn chúng. Ta cứ ở đây chờ Hứa Ứng đi ra..."