Mục lục
Trạch Nhật Phi Thăng - Bản dịch Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hứa Ứng, Ngoan Thất và quả chuông trong lòng căng thẳng, thầm hô một tiếng không ổn. Cứ nhìn hành vi của Thái Ất Tiểu Huyền Thiên là biết tội lỗi cần chuộc tuyệt đối không nhỏ.

Bởi vì số phế liệu mà cô nàng này rút ruột từ Bỉ Ngạn Thần Chu quá nhiều, một tòa Phi Lai phong cao tới vài dặm.

Hứa Ứng suy đoán, quy mô Bỉ Ngạn Thần Chu của Chu Thiên tử chắc cũng như vậy.”

Thậm chí quả chuông và Ngoan Thất còn nghi ngờ, không khéo đống phế liệu mà Thiền Thiền lão tổ rút ruột để chế tạo Phi Lai phong còn đủ để Chu Thiên tử chế thêm một chiếc Bỉ Ngạn Thần Chu nữa!

Chiếc thuyền thiếu thốn vật liệu kia có thể chở Chu Thiên tử và văn võ bá quan trong triều tới Bỉ Ngạn không?

“Chu Thiên tử không chém Thiền Thiền lão tổ tế trời, đúng là rộng lượng.”

Hứa Ứng thầm khen khí độ của Chu Thiên tử, cẩn thận từng chút một dò hỏi: “Khương thái sư, Trúc Thiên công nhận tội rồi à?”

Thái sư Đại Chu Khương Tề mặc áo bào màu tím nhạt, eo dắt Chu kiếm, là một thanh trường kiếm đồng thau mỏng manh, rất có phong thái của kiếm tiên trong tranh. Hắn lắc đầu nói: “Miệng cô ta cứng như sắt ấy, làm sao chịu nhận tội? Lúc trước đã bị dùng hình, treo ngược lên đánh mười ngày mười đêm mà không chịu khai chữ nào.”

Hắn như cười như không nói: “Thần tiên bất lão và Trúc Thiên công thân thiết lắm à?”

Hứa Ứng lắc đầu nói: “Ta không quen cô ta, chỉ gặp mặt mấy lần.”

Ngoan Thất vội vàng rũ sạch trách nhiệm: “Không sai. Chúng ta chỉ là bèo nước gặp nhau, cùng ăn với nhau vài bữa cơm mà thôi. Cô ta rất bạo lực, chỉ thích đấm người bôm bốp. Chúng ta là người đọc sách, xưa nay không thích bạo lực cho nên cũng xa cách với cô ta.”

Khương Tề nói: “Ta còn tưởng chư vị là đồng bọn của Trúc thiên công, chứa chấp tang vật thay cô ta.”

Quả chuông vội vàng nói: “Tuyệt đối không có chuyện này! Vật họp theo loài, người phân theo nhóm, chúng ta là người có lòng dạ ngay thẳng, sao lại bầu bạn với loại tiểu nhân ti tiện như vậy được?”

Ngoan Thất nói nhỏ: “A Ứng, Thiền Thiền lão tổ còn đặt một nửa Phi Lai phong trong bụng ta, Chu Thiên tử có coi chúng ta như đồng phạm, bắt giam hết không?”

Hứa Ứng ra hiệu cho hắn yên tâm đừng vội rồi hạ giọng nói: “Chúng ta hẹn trước khẩu cung, nói là của chúng ta, kiên quyết không khai. Hắn cũng không thể lấy ra chứng cữ rõ ràng được.”

Khương Tề hỏi: “Thần tiên bất lão lấy được Nguyên Đạo Tinh Tụy ở chỗ ta, có thể trả lại rồi chứ?”



Hứa Ứng lấy hồ lô ra, nói rất hào sảng: “Ta vô tình nhặt được hồ lô này, đương nhiên phải trả lại cho chủ cũ. Khương Thái sư đừng cảm kích, nhặt được của rơi trả lại cho chủ là chuyện nên làm thôi.”

Hắn biết Khương Tề tâm địa thâm độc, chỉ vì một gốc tiên đạo linh căn mà dùng thần khí Thiên đạo diệt cả ức vạn chúng sinh trong một Chư Thiên thế giới.

Nếu mình giấu giếm Nguyên Đạo Tinh Tụy không chịu giao ra, e rằng chỉ chớp mắt sau hắn sẽ đem mình đi luyện dược.

Khương Tề nhận lấy hồ lô, mở ra xem, sắc mặt hơi đổi, thầm nghĩ: “Sao ít đi nhiều vậy?”

Hứa Ứng nhìn mặt mà bắt hình dong, trong lòng cũng lo sợ: “Nói đi cũng phải nói lại, đúng là chúng ta uống hơi nhiều Nguyên Đạo Tinh Tụy, nhưng tình hình nguy cấp, nếu chúng ta không uống khéo chẳng còn cơ hội ăn uống gì nữa, đương nhiên phải uống một phen.”

Khương Tề ngửa đầu uống một ngụm Nguyên Đạo Tinh Tụy rồi đề nghị: “Thần tiên bất lão muốn trở về Nguyên Thú thế giới phải không? Ta có cách về.”

Hai mắt Hứa Ứng sáng bừng lên, cười nói: “Khương Thái sư nói tới Thiên Tru kiếm?”

Khương Tề lấy Thiên Tru kiếm ra, nghiêm mặt nói: “Chỉ cần thần tiên bất lão khống chế kiếm này, tay nắm Thiên đạo là có thể hóa thành thần nhân đầu rồng thân người, vượt qua thời không, trở về Nguyên Thú.”

Hắn thả Thiên Tru kiếm vào tay Hứa Ứng, nói: “Cầm Thiên Tru kiếm vào tay sẽ bị Thiên đạo khống chế, biến thành cỗ máy giết chóc. Thần tiên bất lão cần đối phó với ý thức Thiên đạo...”

Hứa Ứng nắm lấy chuôi Thiên Tru kiếm, nghi hoặc không thôi, vội vàng nói: “Khương Thái sư, không phải ngươi tới đưa chúng ta trở về Nguyên Thú à?”

Khương Tề đột nhiên phun máu ồ ạt, ngã gục xuống đất, hơi thở mong manh.

Vừa rồi hắn còn uy phong lẫm liệt, phong lưu tiêu sái, giờ thì muốn chật vật tới mức nào cũng có, thương thế trên người bộc phát hoàn toàn, thần thức hỗn loạn, Nguyên Thần tan rã, thương tích cực nặng!

Hứa Ứng vội vàng đi tới xem xét, Khương Tề lập tức nắm lấy tay hắn, lại phun ra một ngụm máu, phải cắn chặt răng mới miễn cưỡng nói: “Tuy ta làm Long Uyên bị thương nặng, nhưng cũng bị hắn đánh trọng thương. Lúc chuyện cực kỳ khủng khiếp bộc phát, ta và hắn cùng ngã vào Tiểu Huyền Thiên. Ta bị ngươi đánh chết một trăm lẻ tư lần...”

Hắn ho khan kịch liệt, như muốn ho sạch cả tim gan phèo phổi ra ngoài.

Hứa Ứng vội vàng điều động một luồng hoạt tính Nê Hoàn, giúp hắn kiềm chế thương thế.

Lúc này sắc mặt Khương Tề mới khá hơn một chút, hắn khàn giọng nói: “Long Uyên cũng ngã rồi, chắc chắn hắn cũng bị ngươi giết hơn trăm lần. Nhưng dù sao hắn cũng là Thiên thần, năng lực khôi phục cao hơn ta. Bây giờ chỉ ngươi mới có thể tế được Thiên Tru kiếm, an nguy của chúng ta đành phải trong cậy vào ngươi...”

Sau khi bàn giao xong chuyện này, hai mắt hắn nhắm nghiền, chân duỗi thẳng, đầu nghiêng sang một bên.



Hứa Ứng kiểm tra hơi thở, khẽ thở phào một tiếng, đi tới trước mặt quả chuông và Ngoan Thất nói: “Vẫn còn hơi thở.”

Ngoan Thất vội vàng tháo bình hồ lô đựng Nguyên Đạo Tinh Tụy bên hông Khương Tề xuống, nói: “Không cứu được nữa rồi. A Ứng, chúng ta vứt hắn lại, mau chóng phát động Thiên Tru kiếm, trở về Nguyên Thú Thần Châu!”

Hứa Ứng lắc đầu nói: “Tuy hắn chơi mưu kế nhưng dù sao cũng tự tay đưa Thiên Tru kiếm cho ta, không phải ta cướp, làm sao nhẫn tâm bỏ hắn lại được? Thất gia, chúng ta mang hắn theo, phải rời khỏi Tiểu Huyền Thiên trước khi Long Uyên Thiên Thần tìm thấy chúng ta!”

Ngoan Thất bất đắc dĩ, vẫy đuôi một cái, bốc Khương Tề đặt lên đầu của mình nói: “Ngài chuông, ngươi để ý hắn, đừng để hắn rơi.”

Quả chuông xưng phải.

Nhưng không ai để ý thấy Khương Tề hôn mê bất tỉnh thở phào một tiếng rồi lẳng lặng giải trừ thần thông trong tay.

Hứa Ứng khôi phục bình tĩnh, quan sát thanh Thiên Tru kiếm này, món thần khí Thiên đạo mà mọi người tha thiết ao ước lại cực kỳ nặng nề, cầm trong tay mà trĩu nặng.

Trên thân Thiên Tru kiếm có thần long màu kim hồng quấn quanh, thân kiếm phủ kín điêu khắc chữ Triện.

Hứa Ứng đọc cẩn thận những chữ Triện trên kiếm, trong lòng hơi động: “Hình như phù văn Thiên đạo trên Thiên Tru kiếm này bị viết sai nhiều chỗ.”


Chữ Triện trên thân kiếm là giải thích ý nghĩa của loại Thiên đạo Thiên Tru này, không ngờ Hứa Ứng chỉ nhìn một cái là hiểu hàm nghĩa trong đó.


Nhưng y cảm thấy loáng thoáng chữ Triện trên đó có rất nhiều sơ hở, không thật sự giải thích được đạo về Thiên Tru.


“Chẳng trách Khương Tề nói năm xưa đám người Long Uyên Thiên Thần giả mạo Thiên đạo, hóa ra ngay cả thần khí Thiên đạo cũng không phải chính tông.” Hứa Ứng không nhịn được bật cười.


Ngoan Thất thúc giục nói: “A Ứng, có thể tế Thiên Tru kiếm không?”


Hứa Ứng hạ giọng tụng niệm phù văn Thiên đạo trên sống kiếm, thần thức tồn tưởng, lập tức kích hoạt uy năng của Thiên Tru kiếm!


Thiên Tru kiếm tỏa sáng rực rỡ, xông thẳng lên trời, tạo thành một hư ảnh thần nhân đầu rồng thân người!


Sát khí cuồn cuộn phủ khắp thiên địa, chỉ trong chớp mắt mà sa mạc trong phương viên mấy trăm dặm xung quanh Hứa Ứng đã chấn động, từng bộ xương trắng lao nhao chui khỏi cát vàng, vung vẩy các loại pháp bảo rách nát, sau khi chết vẫn đánh đấm kịch liệt!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK