Di dân là dân cư di chuyển từ nơi khác tới. Di dân Thiên đạo ý là Thiên đạo chuyển bọn họ tới nơi này.
Những người này là di dân từ đâu tới? Vì sao lại di chuyển tới đây?
Giọng nói của Quách Tiểu Điệp vang lên: “Trước đây những vùng đất được thả ra từ vực Thương Ngô không có bóng dáng bất cứ con người nào. Vân Mộng trạch cũng xuất hiện từ trong vực Thương Ngô, vì sao nơi này còn có người sống?”
Hứa Ứng gật nhẹ đầu, tuy Quách Tiểu Điệp tính cách tùy tiện nhưng câu hỏi này không sai.
“Có lẽ vì Vân Mộng trạch đặc biệt hơn những vùng đất mới khác?” Chu Hồng Y nói: “Cũng có thể là vì di dân Thiên đạo đặc biệt hơn những người khác.”
Ba ngàn năm trước lưu hành Thiên Nhân Cảm Ứng, đến mức thiên địa đại phong ấn, luyện khí sĩ biến mất.
Nhưng bây giờ đại phong ấn thiên địa đã giải, nhưng luyện khí sĩ biến mất vẫn chưa xuất hiện, di dân ở Vân Mộng trạch chính là nhân loại đầu tiên xuất hiện.
Đám người tiếp tục đi về phía trước, thôn dân xung quanh thành đá thấy họ, dồn dập dừng tay quan sát, hết sức hiếu kỳ.
Quần áo của bọn họ mang phong cách cổ của thời Tần Hán, tướng mạo rất giống người bình thường, hầu như không có gì khác biệt. Điểm bất đồng duy nhất là bọn họ cao lớn hơn người bình thường một chút, cũng giống như Hứa Ứng, tay rộng chân to.
Hứa Ứng quan sát những thôn xóm này, chỉ thấy bên ngoài thôn có bộ xương cự thú không biết tên, cực kỳ to lớn, có mấy đứa trẻ đang vung vẩy khúc xương cự thú, đánh tới đánh lui.
Lũ trẻ đó toàn thân đầy cơ bắp, khúc xương nặng cỡ trăm cân được coi như vũ khí, múa lên vù vù, mọi người thấy vậy da đầu tê dại.
“Rầm!”
Một thằng bé gầy gò bị khúc xương văng, bay trên không trung sáu bảy trượng, rơi xuống cách bọn Hứa Ứng không xa.
Đầu của nó đập thẳng vào một tảng đá lớn, khiến đám người Hứa Ứng hãi hùng khiếp vía, chỉ thấy tảng đá kêu lên răng rắc rồi vỡ vụn, thằng bé gầy gò cũng bị đập tới chảy máu đầu.
Nhưng nó nhanh chóng cong người nhảy bật dậy, để lộ cơ bụng tám múi chỉnh tề, nhanh chân chạy thẳng tới “kẻ địch”.
Một người phụ nữ vội vàng hô: “Tiểu Lượng, mau về đây!”
Thằng bé gầy gò tên Tiểu Lượng nghe vậy đành trở lại bên cạnh người phụ nữ kia. Người phụ nữ kiểm tra vết thương trên trán thằng bé, dẫn nó tới một bệ đất bằng đất trong thôn, hạ giọng cầu xin bệ đất.
Trên bệ đất đó có một cây cỏ linh chi, cao một thước bảy tấc, lá cây như linh chi, tổng cộng chín lá.
Sau khi người phụ nữ đó cầu khẩn, chỉ thấy cây cỏ linh chi đó rung lên nhè nhẹ, một luồng sáng mắt thường thấy được chảy tới vết thương của thằng bé gầy gò. Sau đó vết thương của nó lập tức khép lại, không còn chút vết tích nào.
Đám trẻ con vừa chơi đùa bị các thôn dân gọi về thôn, người lớn nắm chắc lấy trẻ con nhà mình, cảnh giác nhìn đội ngũ na sư hai nhà Quách Chu đi qua chỗ cửa thôn.
“Chắc bọn họ cảm thấy mình rất yếu ớt?” Ngoan Thất kinh hãi nói.
Quả chuông suy đoán: “Thất gia, ngươi nghĩ xem, liệu có phải con cự thú ngoài cửa thôn là bị bọn họ đánh chết tươi sau đó kéo tới đây lột da ăn thịt?”
“Ta nghĩ đúng đấy!” Ngoan Thất rùng mình một cái nói.
Hắn cứ cảm thấy ánh mắt đám thôn dân nhìn mình có vẻ không đúng.
Hứa Ứng nhìn vào trong thôn, phòng ốc trong thôn cũng được dựng từ xương thú, bên trong rộng rãi, có thể thấy những con cự thú trong Vân Mộng trạch này không phải tự nhiên mà chết.
“Một nhóm thôn dân nhanh nhẹn dũng mãnh!” Lý Anh Châu cực kỳ cảnh giác, âm thầm căn dặn na sư Quách gia: “Đừng trêu chọc bọn họ.”
Chu Hồng Y cũng nghiêm nghị, vội vàng căn dặn na sư Chu gia không được gây chuyện.
Hứa Ứng phát động Thiên Nhãn, quan sát cẩn thận những thôn dân này, chỉ thấy trong cơ thể bọn họ có một luồng lực lượng kỳ lạ dâng lên, khai mở Huyền Quan Vĩ Lư của bọn họ, khiến bọn họ sinh ra đã là cảnh giới Khấu Quan kỳ!
Thậm chí ngay đứa bé gầy gò vừa rồi cũng là Khấu Quan kỳ!
Nhưng chuyện khiến Hứa Ứng khó hiểu là khu vực Hi Di của bọn họ không mở, không hề có dấu vết gì của việc tu luyện.
Nếu là luyện khí sĩ, trong khu vực Hi Di sẽ có dấu vết tu luyện, võ đạo như ngũ tạng ngũ khí triều nguyên, mưa gió điều hòa, nhưng di dân ở Vân Mộng trạch lại không có.
Hai nhà Quách Chu đi về phía tòa thành đá, đột nhiên trong xe tù màu đen vang lên một giọng nói già nua: “Chu Trung Toàn, cỏ linh chi mà bọn họ thờ cúng trong thôn chính là Giáng Tiên Kỳ Chu, là tiên thảo được tiên khí tẩm bổ! Những thôn dân này không biết tu luyện nhưng được Giáng Tiên Kỳ Chu tẩm bổ nên mới trở nên cường đại như vậy!”
Hắn cười ha hả nói: “Đây là bảo bối đột phá cảnh giới, là đại dược phá quan! Nếu bảo vật này rơi vào tay các ngươi, cửa ải và bình cảnh tu luyện hầu như không tồn tại!”
Chu Trung Toàn nghe vậy giơ cao tay hô: “Dừng bước!”
Tất cả na sư Chu gia dừng bước, Chu Trung Toàn quay đầu lại nhìn cây Giáng Tiên Kỳ Chu trong thôn, hạ giọng cười nói: “Tức là ta ăn gốc tiên thảo này vào là lập tức đột phá Giao Luyện kỳ, đạt tới Kim Đan?”
Lão thần tiên trong xe tù nói: “Đâu chỉ có vậy! Ngươi ăn một chiếc lá là đủ để tu thành Kim Đan rồi! Nhưng nếu sử dụng như vậy chỉ là phung phí của trời. Tác dụng lớn nhất của bảo vật này là dùng ở Ngọc Chẩm Thiên Quan! Không phá được Ngọc Chẩm Thiên Quan thì không thể nào phi thăng!”
Ánh mắt Chu Trung Toàn nóng rực lên, cười nói: “Người đâu! Lấy gốc Giáng Tiên Kỳ Chu kia cho ta!”
Hơn mười na sư lập tức rời hàng, lao về phía thôn trang kia.
Đám người Lý Anh Châu nghe vậy cũng dồn dập dừng bước, nghi hoặc không thôi, nhìn về phía cái bệ đất nho nhỏ trong thôn trang. Quách Dược hạ giọng nói: “Trong thôn xóm nho nhỏ như vậy có tiên thảo thật à?”
Lý Anh Châu nhấp nháy mắt nói: “Chúng ta quan sát trước đã, nếu có tiên thảo thật...”
Trong lòng cô cũng nôn nóng, tiên thảo có thể khiến người ta trực tiếp đột phá cảnh giới, sức hấp dẫn quá lớn.
Thế gia na sư chuyển sang tu luyện khí, khó khăn tầng tầng lớp lớp, dù sao không phải ai cũng là Chu Tề Vân. Đối với bọn họ, công pháp luyện khí sĩ tối nghĩa khó hiểu, cảnh giới khó đột phá, rất ít người có thể tu luyện khí tới cảnh giới cao siêu.
Nếu trong thôn xóm nhỏ của di dân có tiên thảo thật, Quách gia cũng không nhịn nổi ra tay cướp đoạt.
Hơn mười na sư Chu gia vừa lao vào trong thôn, đột nhiên một bóng người lay động, mỗi quyền một người, đánh bay cả đám na sư ra ngoài thôi!
Tới khi bóng người ngừng lại mới thấy hóa ra là một nam tử trẻ trung, đứng trước cửa thôn, uy phong lẫm liệt quát: “Sao các ngươi lại vô duyên vô cớ đoạt bảo vật của người khác? Gốc tiên thảo này đã bảo vệ thôn của chúng ta...”
“Viu!”
Một luồng kiếm quang bay qua, thôn dân trẻ tuổi kia ngơ ngác đứng đó, ánh mắt mờ mịt nhìn na sư vừa bị mình đánh bay. Na sư kia tướng mạo hung ác, đang mở hộp kiếm.
.
Thôn dân trẻ tuổi sờ lên cổ của mình, trên cổ toàn máu.
Hắn há miệng định lên tiếng, nhưng cổ họng cũng ọc ọc toàn máu.
“Đồ ngu!”
Na sư kia đi tới, giơ chân đá thẳng vào tim hắn, hất văng ra xa, cười lạnh: “Rõ ràng vừa rồi ngươi có cơ hội giết ta, thế mà lại lưu thủ giết! Đồ ngu!”
Luồng kiếm khí kia bay trở lại, rơi vào hộp kiếm.
Na sư kia cõng hộp kiếm, nhanh chóng đi vào trong thôn, hung hăng hết nhìn đông lại nhìn tây, lớn tiếng nói: “Một lũ dân đen, chẳng qua cường tráng chút thôi mà dám to gan đánh ta! Cho các ngươi biết, trong Chu gia ta chính là Thứ sử Biện Châu, đại tướng nơi biên cương!”
thôn dân trẻ tuổi kia rơi xuống đất, cổ họng đầy máu, thân thể run rẩy, mắt thấy không sống được nữa.
Những thôn dân khác kêu khóc lao ra, tay cầm cung tên và giáo xương nguyên thủy, bảo vệ bên cạnh thôn dân trẻ tuổi. Những người khác vội vàng kéo thôn dân đó tới bên cạnh Giáng Tiên Kỳ Chu.
“Loại thôn xóm nhỏ bé như các ngươi, chúng ta đã diệt không biết bao nhiêu rồi!”
Na sư kia cười ha hả, phát động kiếm khí trong hộp đánh về phía đám tôn dân cản đường, nhưng đám thôn dân này ai cũng có thân thể mạnh mẽ vượt quá lẽ thường, múa gậy gộc giáo mác bằng xương, ngăn cản từng luồng kiếm khí kia!
Thậm chí trên gậy gộc giáo mác bằng xương còn có hoa văn lưu chuyển, tỏa ra ánh sáng. Vũ khí của họ được làm từ xương cốt của cự thú viễn cổ, đa số những cự thú viễn cổ này đã thức tỉnh lực lượng huyết mạch, trên xương cốt cũng có phù văn trời sinh.
Những thôn dân kia tuy không phải luyện khí sĩ, nhưng trong cơ thể có khí huyết hùng hồn, kích hoạt những phù văn này, khiến những loại vũ khí bình thường như gậy gộc giáo mác lại phát huy được uy lực khó tả!
Chỉ trong chớp mắt, kiếm khí của na sư kia đã bị phá vỡ!
Na sư kia đang ngây ngốc, lại thấy đối diện có giáo xương đâm xuống như mưa, vù vù vù, đâm hắn như con nhím!
Những na sư khác lao tới, thấy tình cảnh này vội vàng dừng bước. Nhưng ngay lúc này một vị đại na Chu gia lao lên từ phía sau bọn họ, cười lạnh nói: “Lũ vô dụng, cút hết sang một bên!”
Đại na Chu gia mở ba loại bí tàng Nê Hoàn, Giáng Cung và Ngọc Trì, phát động Nê Hoàn động thiên, xông lên phía trước, chỉ thấy sợi rễ bốn phía xuyên thủng mặt đất ập tới, quấn lấy đám thôn dân kia.