Mục lục
Trạch Nhật Phi Thăng - Bản dịch Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhạn Không Thành chân thành nói: “Từ tu sĩ, căn cơ của Nga Mi ta cực kỳ thâm hậu, đạo pháp điển tích phong phú, ta nhận trách nhiệm chấn hưng Nga Mi. Các đời sư tổ của Nga Mi kiên quyết giữ luyện khí sĩ chính thống, kiên quyết tới mức thiên địa biến đổi, cơ nghiệp suýt bị hủy hoại. Nếu bọn họ chọn ta làm người truyền thừa Nga Mi, như vậy ta không thể giẫm lên vết xe đổ của họ được. Nga Mi nên thay đổi, không thay đổi làm sao có chỗ đứng trên thế giới!”

Từ Phúc im lặng một hồi nói: “ Hứa Ứng đánh bại ngươi khiến ngươi đổi ý đúng không?”

Nhạn Không Thành nói: “Chuyện này không liên quan tới Hứa huynh. Nếu na pháp tốt, sao lại không kiêm dung?”

Từ Phúc thản nhiên nói: “Rõ ràng ngươi là chính thống của Nga Mi mà không giữ Nga Mi chính thống, phụ lòng các đời sư tổ Nga Mi, cũng phụ lòng mong chờ của ta đối với ngươi.”

Nhạn Không Thành thầm kinh ngạc, không biết vì sao hắn lại nói như vậy.

Trong mắt Từ Phúc không có tình cảm của nhân loại, đang định động thủ thì lơ đãng liếc mắt thấy một nam nhân quần áo tướng mạo bình thường, mang một gương mặt như người trên, trong lòng thầm giật mình, sát ý biến mất.

Nhạn Không Thành nhìn theo ánh mắt hắn, thấy nam nhân bình thường kia, bỗng trầm tư.

Từ Phúc bèn lên tiếng cáo từ Nhạn Không Thành, Nhạn Không Thành tiễn hắn, Từ Phúc nói: “Nhạn chưởng giáo. Ta không ngăn ngươi kiêm tu khí na, nhưng ngươi không thể không quan tâm tới tai họa ngầm của na tiên, ngươi phải xem xét kỹ, đừng nên lạc lối hại tính mạng mình! Tự giải quyết cho tốt!”

Hắn giẫm chân lên Phương Trượng tiên sơn, bồng bềnh rời khỏi.

Nhạn Không Thành đưa mắt nhìn hắn đi xa rồi nhanh chóng trở về, tới phía trước nam nhân bình thường kia, dừng bước.

Trước đây không lâu nam nhân này mới gia nhập môn hạ Nga Mi, là một đệ tử ký danh bình thường, tự xưng là Trọng Tử Kiều.”

“Rốt cuộc ngươi là người phương nào?” Nhạn Không Thành hỏi.

Nam nhân tướng mạo bình thường ưỡn thẳng người, lập tức có một khí thế quét ngang thiên địa, uy chấn đương thời, nhưng chỉ lóe lên rồi biến mất. Hắn thản nhiên nói: “Sư tổ Nga Mi đời thứ ba mươi tư, Kiều Tử Trọng.”

Nhạn Không Thành trong lòng chấn động, la lên thất thanh: “Ngươi là sư tổ thời Đại thương? Ngươi, ngươi sắp hai vạn tuổi rồi, làm sao sống được tới giờ?”

Thân là chưởng giáo Nga Mi, tuy Nhạn Không Thành còn trẻ tuổi nhưng vẫn đọc tới mức thuộc lòng tên tuổi và sự tích của các đời sư tổ Nga Mi.



Trong các đời sư tổ Nga Mi, thanh danh của Kiều Tử Trọng không xuất chúng, sự tích cũng không nhiều, đặt trong số các đời sư tổ cũng không khiến người ta chú ý.

Câu chuyện của hắn không coi là truyền thuyết, chỉ là gia nhập Nga Mi sơn, tu luyện, tư chất tốt, ngộ tính cao, tu vi rất cao, trở thành sư tổ.

Cuộc đời hắn không trải qua đại chiến trừ ma vệ đạo, cũng không tạo ra đại sự kinh thiên động địa, không có tình cảm động lòng người.

Nhưng thời khắc này lại khác.

Kiều Tử Trọng hơn hai vạn tuổi xuất hiện trước mắt Nhạn Không Thành, khiến hắn không thể không kinh ngạc.

Bởi vì căn cứ theo ghi chép trong điển tịch của Nga Mi, vị Thanh Sương sư tổ này đã chết, mai táng trong Nga Mi sơn!

Kiều Tử Trọng thản nhiên nói: “Người tu tiên có bí thuật trường sinh, có gì lạ đâu. Na pháp vốn là chi nhánh của luyện khí, năm xưa ta tu luyện na pháp, trở thành na tiên, thế là giả chết thoát thân, tiêu dao tự tại, làm một lục địa tiên nhân ở cõi trần.”

Nhạn Không Thành nửa tin nửa ngờ, lẩm bẩm nói: “Lịch sử na tiên xa xưa tới vậy sao?”

Kiều Tử Trọng vẫn dáng vẻ hết sức bình thường đó, không nhìn ra có điểm nào đặc biệt, nói: “Nga Mi phát sinh biến đổi, tất cả mọi người biến mất, thiên địa đổi thay hoàn toàn, ta trở lại nơi đây còn tưởng đạo thống của Nga Mi đã thất truyền, không ngờ khi thiên địa tái hiện ngươi vẫn còn sống sót. Thế là ta lại gia nhập môn hạ Nga Mi, muốn xem xem vì sao các đại sư tổ lại chọn ngươi.”

Nhạn Không Thành không chần chờ nữa, cúi người bái lạy nói: “Đệ tử bái kiến Thanh Sương sư tổ!”

Kiều Tử Trọng nghiêng người tránh đi nói: “Ngươi là chưởng giáo Nga Mi, ta là môn hạ đệ tử Trọng Tử Kiều chứ không phải Thanh Sương sư tổ, ngươi phải nhớ cho kỹ. Vừa rồi Từ Phúc đã nổi sát tâm với ngươi nên ta không thể không hiện thân, khiến hắn biết khó mà lui.”

Hắn dừng lại một chút nói: “Ta có thể giúp ngươi một lần nhưng không thể giúp ngươi vô số lần. Ngươi đã nhận ra ta, thế thì ta phải đi đây.”

Nhạn Không Thành lớn tiếng gọi: “Sư tổ!”

Kiều Tử Trọng dừng bước, nghi hoặc nhìn hắn.

Giọng nói của Nhạn Không Thành run rẩy, khàn khàn, nhưng vẫn lớn tiếng nói: “Sư tổ, trên Nga Mi sơn, ngoài ngài và ta ra, không còn ai khác!”



Kiều Tử Trọng nói: “Cách thức giữ mạng của ta chính là bình thường. Vừa rồi để cứu ngươi nên ta đã để lộ vẻ bất phàm, ép lui Từ Phúc, khiến ta lâm vào cảnh nguy hiểm. Ta không thể ở lại Nga Mi.”

Nhạn Không Thành cố kiềm chế dòng lệ trong hốc mắt, lớn tiếng nói: “Trước khi thiên địa phong ấn, Nga Mi sơn có ba mươi bảy ngàn đệ tử, bây giờ chỉ còn lại chúng ta. Trọng trách này, ta không gánh được đâu, sư tổ!”

Kiều Tử Trọng nhíu mày nói: “Ta có mạng dài như vậy là vì ta đủ cẩn thận, đủ bình thường. Ta không thể ở lại giúp ngươi được. Bây giờ ngươi là chưởng giáo của Nga Mi, bọn họ chọn ngươi làm chưởng giáo chắc chắn có đạo lý của bọn họ.”

Nhạn Không Thành hạ giọng nói: “Một mình ta trông coi gia nghiệp lớn như vậy, cực kỳ sợ hãi. Ta cứ lo Nga Mi sẽ mất đi trong tay ta, ta lo mình mà chết thì đạo thống của Nga Mi sẽ đoạn tuyệt, ta lo ta mà thua thì thanh danh của Nga Mi cũng bị chôn vùi.”

Cuối cùng nước mắt của hắn không nhịn được chảy xuống.

Lúc này, một đôi chân xuất hiện trước mắt hắn, Nhạn Không Thành ngẩng đầu lên,thấy gương mặt như người chết của Kiều Tử Trọng.

“Đợi ngươi trưởng thành, ta sẽ đi.” Gương mặt Kiều Tử Trọng cố rặn ra một nụ cười, nói.

Nhạn Không Thành lau nước mắt, cười nói: “Sư tổ ở lại, trong lòng ta cũng có chỗ dựa.”


“Không, ngươi mới là chỗ dựa của Nga Mi.”


Thân hình Kiều Tử Trọng lay động, biến mất không còn tăm hơi, giọng nói ung dung vọng lại: “Từ Phúc dám có sát ý với ngươi, không thể để chuyện này lặp lại. Ta phải cho hắn biết, Nga Mi ta không phải không có ai!”


Còn một việc hắn không nói ra miệng chỉ suy nghĩ: “Huống chi thời điểm Từ Phúc xuất hiện quá trùng hợp, nhà ta vừa bị khoắng sạch thì hắn xuất hiện. Hai ngàn năm qua tên này liên tục có hành động, chẳng lẽ lần này để mắt tới ta?”


Nhạn Không Thành đuổi theo mấy bước, chỉ thấy mây trắng hững hờ, núi xanh nước biếc, không thấy bóng đáng Kiều Tử Trọng đâu.


“Thanh Sương sư tổ có thể sống từ thời Đại Thương tới giờ, chẳng lẽ trở thành na tiên có thể trường sinh thật sao?”


Nhạn Không Thành suy nghĩ xuất thần, Hứa Ứng truyền thụ na thuật na pháp cho hắn nhưng không nói chuyện na tiên có thể trường sinh.


Hơn nữa cho dù là Hứa Ứng cũng không dám khẳng định chuyện này. Y từng gặp một vị nữ na tiên ẩn cư trong địa điểm ẩn hóa của bản thân, tên là Bạch Thu Tư đã bốn ngàn tuổi. Bạch Thu Tư ẩn thân trong địa điểm ẩn hóa của mình, nhưng lại nói mấy năm gần đây tốc độ già yếu tăng lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK