Mục lục
Trạch Nhật Phi Thăng - Bản dịch Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

(Vô lậu ở đây là không có chỗ rò rỉ nào. )

Thánh Thần hoàng đế và Chu Tề Vân cách nhau tương đối xa, tuy sắc mặt nóng nảy nhưng giọng điệu lại lạnh nhạt, nói: “Luyện khí sĩ thượng cổ? Chẳng qua chỉ là yêu tu mà thôi, không phải chính đạo. Chu ái khanh, na pháp mới là chính đạo, ái khanh đừng lầm đường lạc lối.”

Hứa Ứng và Nguyên Vị Ương thầm giật mình, liếc mắt nhìn nhau: “Nghe giọng điệu này, hoàng đế và Chu Tề Vân có vẻ không hợp nhau?”

Chu Tề Vân quan sát thi thể luyện khí sĩ trong điện thờ, nhướn hàng mi trắng nói: “Thương tích của bệ hạ còn chưa khỏi à?”

Thánh Thần hoàng đế thản nhiên nói: “Trẫm có thiên hạ, được dân chúng quy phục, người phương nào mà làm trẫm bị thương được, kẻ nào dám làm trẫm bị thương?”

Chu Tề Vân đang nhíu mày lại giãn hai hàng mi ra nói: “Bệ hạ không bị thương thì tốt rồi. Lão thần còn tưởng vết thương lưu lại cho bệ hạ năm xưa vẫn quấy nhiễu bệ hạ. Là lão thần nghĩ nhiều rồi.”

Khí hương hỏa quấn quanh người Thánh Thần hoàng đế rung chuyển, trong lúc nhất thời bầu không khí trong đại điện trở nên cực kỳ ngột ngạt. Cho dù là Quách Tiểu Điệp lúc này cũng nhận ra không đúng, không dám nói gì.

Nguyên Vị Ương đột nhiên phá tan cục diện trầm mặc này, nói: “Sao luyện khí sĩ thượng cổ lại ngồi trên bệ thờ? Hắn có phải thần linh đâu, ngồi trên bệ thờ có phải định hấp thu khí hương hỏa, để thân thể mình thành thần?”

Cô thông minh không gì sánh được, biết Thánh Thần hoàng đế bị câu nói của Chu lão tổ làm cho đâm lao là phải theo lao, tiếp tục giằng co, trừ phi một bên nhượng bộ không thì không chết không thôi. Cô bèn chủ động đưa ra một đề tài thu hút cả hai người, cho cả hai một bậc thang.

Khí thế của Chu Tề Vân buông lỏng nói: “Chắc tuổi thọ của vị luyện khí sĩ này đã tới điểm cuối nhưng độ kiếp thì không có phần thắng, cho nên đi theo một con đường khác để kéo dài tuổi thọ.”

Thánh Thần hoàng đế nói: “Tuổi thọ của luyện khí sĩ có điểm cuối nhưng thần linh thì không. Thần linh chỉ cần còn có hương hỏa là vĩnh viễn không chết.”

Hai người bọn họ đều là người thiên phú cực cao, thấy bộ dạng thi thể của của luyện khí sĩ này là biết con đường tu luyện của hắn.

Chu Tề Vân nói nhỏ: “Nhưng đây là một con đường sai lầm. Nếu khí hương hỏa có thể trường sinh, thế chẳng phải những hoàng đế từ xưa đến nay ai cũng trường sinh?”

Hắn ngâm nga: “Đế vương giờ đang nơi nào? Chỉ nghe tiếng quỷ khóc trước mộ phần. Hương hỏa thành thần, vốn là lạc lối vào đường cùng!”

Khóe mắt của Thánh Thần hoàng đế giật giật, giọng nói uy nghiêm: “Con đường nào không phải đường cụt? Mạnh như vị luyện khí sĩ trước mặt mà chẳng hao hết tuổi thọ, bị ép không thể không tìm trợ giúp bên con đường hương hỏa thành thần? Có một số người lại không nhận ra điểm này, cứ ngông nghênh đi theo con đường luyện khí sĩ, tự cho là không ai bằng, thực ra là ngu ngốc hết chỗ nói!”

Khóe mắt Chu Tề Vân cũng giật giật.



Chu gia tìm cách giải mã công pháp yêu tộc, đào bới mộ phần và động phủ của luyện khí sĩ thượng cổ, đây đã không phải bí mật!

Hiển nhiên Thánh Thần hoàng đế đã biết hành động của Chu gia, giờ lôi ra châm chọc, cười hắn vọng tưởng trường sinh!

Nguyên Vị Ương lập tức đau đầu, vừa rồi cô chủ động tìm lối thoát cho hai người, không ngờ cả hai lại cãi cọ.

“Nguyên huynh đệ, ở đây có một cái vại rất lớn! Mau đến đây xem!” Giọng nói của Hứa Ứng vang lên, kinh ngạc nói.

Nguyên Vị Ương nhìn sang, chỉ thấy Nguyên Vị Ương đang nhìn ngó vại nước ngoài điện, thầm nghĩ: “Chúng ta nhảy từ trong vại nước ra mà, sao hắn cứ như mới thấy vại nước lần đầu?”

Cô lập tức tỉnh ngộ, đi ra ngoài, cùng Hứa Ứng quan sát kỹ càng cái vại nước kia.

Hai người quay quanh vại nước bình phẩm lung tung, Nguyên Vị Ương cúi người quan sát hoa văn trên vại nước, Hứa Ứng một tay chống nạnh một tay xoa cằm, như đang ước tính giá trị của vại nước.

“Bọn họ có đánh nhau không?” Giọng nói của Nguyên Vị Ương như tiếng muỗi vo vo.

“Không biết.’

Hứa Ứng quan sát tỉ mỉ vại nước, ánh mắt nhấp nháy, hạ giọng nói: “Nhưng ngài chuông nói trong đại điện có ba cao thủ. Hoàng đế là một, Chu lão tổ cũng là một. Thế thì cao thủ thứ ba là ai?”

Nguyên Vị Ương không khỏi rùng mình, quay đầu lại lén lút quan sát luyện khí sĩ thượng cổ đang ngồi trên bàn thờ.

Luyện khí sĩ thượng cổ kia vẫn mỉm cười, máu thịt trên mi tâm đã cứng đờ.

Nguyên Vị Ương thu ánh mắt, hạ giọng nói: “Ý ngươi là hắn vốn không chết? Nhưng rõ ràng hắn là một thi thể mà! Nếu hắn không chết, chẳng lẽ bệ hạ và Chu lão tổ lại không nhìn ra?”

Hứa Ứng tiếp tục quan sát kỹ lưỡng cái vại nước, nói: “Có lẽ bọn họ đã nhận ra.”

Trong đại điện, Kiêu bá đổ mồ hôi lạnh đầm đìa trên trán, bây giờ áp lực đang đổ xuống đầu lão. Nếu lão không làm gì, e rằng hai đại cao thủ tuyệt thế này sẽ lập tức khai chiến.

Hai người này mà đánh nhau, bản thân họ chưa chắc đã chết, nhưng mình thì chết chắc!



Lão lo lắng suy nghĩ, tìm được một đề tài nên vội vàng nói: “Kỳ lạ, nếu vị luyện khí sĩ thượng cổ này đi theo con đường hương hỏa thành thần, vậy vì sao trên người hắn không có khí hương hỏa?”

Chu Tề Vân và Thánh Thần hoàng đế cũng biết nếu mình không thu liễm lại, chỉ e phải xem thực lực, thế nên cả hai thuần đường xuống núi.

Thánh Thần hoàng đế đi tới nói: “Người chết như đèn tắt, thần cũng vậy. Sau khi hắn chết khí hương hỏa sẽ tàn lụi. Người này không dám độ kiếp, chỉ mong thành thần sống sót vĩnh viễn, đúng là kẻ đáng thương.”

Trong lời nói của hắn ám chỉ chuyện Chu Tề Vân độ kiếp!

Con ngươi của Chu Tề Vân đột nhiên co lại, nói: “Bệ hạ hiểu rất rõ về luyện khí sĩ, xem ra bệ hạ không chỉ tu hương hỏa mà còn tìm được không ít công pháp của luyện khí sĩ? Bệ hạ dùng dương khí tu luyện, xem ra cũng không phải chính đạo. Bệ hạ, ngài đi sai đường rồi hả?”

Thánh Thần hoàng đế thản nhiên nói: “Ngươi đi được thì ta cũng đi được. Có người tìm kiếm yêu pháp khắp nơi, ai ai cũng biết, chẳng lẽ trẫm không thể thu thập một ít?”

Trên trán Chu Tề Vân nổi gân xanh.

Kiêu bá quay đầu bỏ đi, tới bên cái vại nước, cúi người quan sát mặt nước rồi kinh ngạc nói: “Nơi này có cái vại nước lớn quá! Chẳng lẽ là bảo bối?”

Lão hạ thấp giọng nói nhỏ: “Công tử, Hứa yêu vương, làm sao bây giờ?”


Tình cảnh của bọn họ còn nguy hiểm hơn lúc Thiên thần tấn công cây Ngô Đồng, khi đó còn có thể bỏ trốn giữ mạng, bây giờ khéo còn chẳng có cơ hội chạy trốn!


Hứa Ứng nhỏ giọng nói: “Một khi bọn họ động thủ, chúng ta lập tức nhảy vào trong vại, về vực Thương Ngô!”


Trong đại điện, Quách Tiểu Điệp dốc hết dũng khí ra nói: “Sao trên người luyện khí sĩ này dán nhiều bùa chú như vậy? Những bùa chú này có ý nghĩa gì?”


“Hỏi rất hay, chắc chắn Chu ái khanh sẽ biết?” Thánh Thần hoàng đế nhìn về phía Chu Tề Vân.


Chu Tề Vân lắc đầu: “Thần sợ hãi. Bệ hạ uyên bác như người trời, chắc chắn sẽ biết.”


Hai người lại giương cung bạt kiếm.


Quách Tiểu Điệp u ám ra khỏi đại điện, kinh ngạc nói: “Nơi này có cái vại nước lớn quá! Vại nước đẹp thật, sao lại xuất hiện ở đây?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK