Xúc tu màu đỏ thịt trên bầu trời vẫn không ngừng phân tách, rơi từ trên không xuống, tìm người nhiễm bệnh mới, dán xúc tu lên người bọn họ, hút sức sống của họ.
Khí huyết của Hứa Ứng rất dồi dào, trong thời gian ngắn đám xúc tu cũng không cách nào tới gần.
Y cảm thấy ngứa ngáy là vì đồng cảm.
Y thấy trong không khí tràn ngập những luồng khí đen, theo nhịp hít thở của người nhiễm bệnh mà đi vào cơ thể bọn họ, những luồng khí đen vô hình này ăn mòn khí huyết bọn họ.
Còn khi những luồng khí đen này đi vào khu vực Hi Di của y, ngọn lửa mà thiếu nữ trong quan tài cho y chiếu ánh sáng vào là chúng tiêu tán, chưa kịp ảnh hưởng y.
“Rốt cuộc những xúc tu đỏ máu này là cái gì?” Hứa Ứng lẩm bẩm.
“Ôn thần!”
Quả chuông nghe y miêu tả, giọng điệu trầm trọng nói: “Thứ mà ngươi thấy chính là thiên thần khống chế thiên tai!”
“Thiên thần?”
Hứa Ứng rùng mình một cái, y từng gặp không ít thần linh, thậm chí bản thân đã giết vài vị thần linh, nhưng cho dù là Tiết Thành Hoàng cường đại nhất cũng còn xa mới sánh bằng Ôn Thần tràn ngập bầu trời!
“Thiên thần cư ngụ trong thế giới thiên đạo, nắm giữ thiên đạo, tay cầm thiên lý, bất lão, bất tử, bất diệt.”
Quả chuông nói: “Thế giới thiên đạo cao xa khó lường, thiên thần bình thường sẽ không hạ giới. Vì sao Ôn Thần lại chạy xuống? Đúng rồi, chắc chắn là vì đồng bọn của yêu nữ cứu giúp ả, huyết tế Ôn Thần, gây ra tử vong quy mô lớn khiến cho Nại Hà đổi đường, cõi âm xâm lấn!”
Nó cười lạnh nói: “Quả nhiên yêu nữ không có ý tốt!”
Hứa Ứng ngửa mặt lên nhìn bầu trời, bản thể của những xúc tu khổng lồ này còn ở trong một thế giới khác, thế giới đó là thế giới thiên đạo mà quả chuông nói ư?
Thuyền lầu vẫn đang đi về phía trước, thời gian nửa canh giờ mà thiếu nữ trong quan tài giao ước đã càng lúc càng gần. Hứa Ứng nhìn lên trên bờ, hai bên bờ sông chất đầy thi thể, đó là thi thể những người nhiễm bệnh. Có người chất củi dưới đống thi thể, châm lửa đốt.
Ngọn lửa bốc lên cao tới năm sáu trượng, cực kỳ lóa mắt giữa màn đêm đen.
Vô số quỷ hỏa trôi lơ lửng bên cạnh ngọn núi, âm phong thổi qua, quỷ hồn trong quỷ hỏa phải chịu nỗi đau đớn như cắt xé, gương mặt dữ tợn, thân thể vặn vẹo, phát ra từng tiếng nghẹn ngào!
Còn có quỷ hồn giãy dụa trong ngọn lửa, dường như đốt cháy thi thể của bọn họ thì hồn phách của họ cũng có cảm giác, chẳng khác nào vẫn chưa chết hẳn.
Hứa Ứng còn chứng kiến bóng dáng không biết là người hay quỷ đang kéo từng xe thi thể ra ngoài, chất đống bên ngọn núi xác chết.
Bên bờ Nại Hà vang lên tiếng tụng kinh mơ hồ, Hứa Ứng nhìn theo tiếng nói, chỉ thấy bên cạnh núi xác chết có mấy tăng nhân đang ngồi ngay ngắn gõ mõ, nhỏ giọng tụng niệm Vãng Sinh chú.
Trên người những tăng nhân này cũng có vết lở loét thối rữa, cũng dính đầy xúc tu của Ôn Thần.
Có thật chuyện này là do đồng bọn của thiếu nữ trong quan tài gây ra không?
Quả chuông cảm thấy bất an, thúc giục: “A Ứng, khí ôn dịch ở nơi này càng ngày càng nặng, với thực lực của ngươi, không bao lâu sau khí ôn dịch sẽ ăn mòn phòng ngự từ khí huyết của ngươi, Ôn Thần sẽ bám vào ngươi! Chúng ta nên nhanh nhanh chóng chóng rời khỏi nơi này thôi!”
Hứa Ứng lắc đầu nói: “Không được! Quân tử nói phải có chữ tín, ta đã đáp ứng người ta, sao lại nuốt lời được?”
Quả chuông cả giận nói: “Kẻ triệu hồi Ôn Thần chính là đồng bọn của yêu nữ, mục đích bọn chúng triệu hồi Ôn Thần là để Nại Hà đổi đường, xung kích Tiểu Thạch sơn, cứu thoát yêu nữ! Ngươi còn nghĩ yêu nữ là người tốt à?”
Nó nổi giận đùng đùng quát: “Ngài chuông đây mới là người tốt! Đêm hôm đó các ngươi trốn trong miếu thờ, ta thấy Nại Hà đổi đường, thấy đám sinh linh các ngươi sắp chết trong nước sông Nại Hà nên mới ra tay bảo vệ các ngươi. Nếu không cần bảo vệ tính mạng các ngươi, làm sao ta lại bị yêu nữ đánh trọng thương, sao lại để yêu nữ đào tẩu?”
Hứa Ứng suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: “Ngài chuông, ngươi có ơn với ta, ta ghi nhớ trong lòng, cho nên ta để mặc ngươi ăn cắp khí huyết của ta dưỡng thương. Ta là người nông thôn, tuy không đọc nhiều sách nhưng người nông thôn chúng ta rất trọng ân nghĩa. Thiếu nữ trong quan tài nói mục đích của cô ấy trong chuyến đi lần này là để tiễn thần, ta cảm thấy cô ấy không có ác ý.”
Quả chuông quát lớn: “Yêu nữ gây ra nhiều việc ác nên mới bị chủ nhân của ta giam cầm, trấn áp dưới Tiểu Thạch sơn. Ngươi không nhận ra cô ả đang lợi dụng ngươi à? Thậm chí cô ả chưa từng nói với ngươi cô ả tên là gì, rõ ràng ả định lợi dụng ngươi, dùng xong là vứt!”
Hứa Ứng cười ha hả: “Hứa mỗ mà một kẻ không văn hóa cũng chẳng sở trường, có gì đáng lợi dụng?”
Y vận chuyển thần thức, thần thức tiến vào trong ngọn lửa, khống chế ngọn Thuần Dương dị hỏa bay ra khỏi khu vực Hi Di, châm lửa vào căn lầu.
Thế lửa lớn dần, còn rực rỡ mãnh liệt hơn đống lửa bên bờ.
Hứa Ứng thu Thuần Dương dị hỏa vào khu vực Hi Di, tung người nhảy khỏi thuyền, hạ xuống bên bờ, tháo chiếc roi quấn quanh eo ra.
Quả chuông căng thẳng nói: “A Ứng, cẩn thận trúng kế yêu nữ, gây ra đại họa ngập trời!”
Hứa Ứng phát động nguyên khí, vung roi lên, quật mạnh một cái, làm theo lời thiếu nữ trong quan tài căn dặn, đánh thẳng lên trời!
“Đùng!”
Cây roi trong tay y vung ra, đột nhiên ngọn roi đón gió hóa dài, càng lúc càng dài ra, càng ngày càng to dần!
Cây roi này vốn trông như cây roi bình thường, còn lúc này nó biến to biến dài mới thể hiện vô số chi tiết mà lúc trước không thể nhìn thấy.
Lúc trước thấy nó như được bện bằng dây thừng, không ngờ thời khắc này lại hiện ra vô số tấm vảy, như vô số con trăn con rồng quấn chung một chỗ!
Chỉ trong chớp mắt cây roi đã dài tới ba bốn dặm, Hứa Ứng nắm chặt lấy cán roi, cảm nhận cây roi nhảy nhót, cảm giác này cứ như mình đang cầm gân của vô số con rồng, một đầu gân khác là thần long đang nhảy nhót không ngừng!
“Đùng!”
Ngọn roi này đánh thẳng lên người Ôn Thần trên bầu trời, đánh cho Ôn Thần trầy da tróc thịt!
Bầu trời phát nổ, máu thịt bắn tung tóe, từng tảng máu thịt của Ôn Thần rơi xuống!
Hứa Ứng ngây dại.
Quả chuông cũng coong một tiếng, co quắp lại, tiếng chuông khàn khàn.
Trái tim Hứa Ứng như ngừng đập, thiếu nữ trong quan tài bảo y đánh roi lên không, y vốn tưởng chỉ là đánh mấy roi đơn giản thôi, có lẽ trong đó có hàm nghĩa tiễn thần. Dù sao trong dân gian có phong tục tương tự, khi xảy ra ôn dịch thì mọi người khua chiêng gõ trống, châm lửa đốt thuyền, hy vọng có thể dọa Ôn Thần bỏ đi.
Y không ngờ là cây roi lại biến lớn, càng không ngờ là nó thật sự đánh lên Ôn Thần hùng vĩ vô biên kia.
Kèm theo tiếng roi quất là tiếng cuồng phong gầm thét, gió trợ thế lửa, chiếc thuyền lầu này càng cháy dữ dội, ngọn lửa đã lan sang thân thuyền!
Giữa cuồng phong ào ào, chiếc thuyền lầu đang cháy bay lên từ dưới sông.
Lúc trước y từng chú ý tới chiếc thuyền lầu này, lúc này mới thấy rõ những chi tiết nhỏ trên chiếc thuyền.
Chỉ thấy thuyền lâu có mạn thuyền màu đỏ thắm, thân thuyền màu vàng kim, bốn bức vách thuyền đều có bức vẽ thần linh rất cổ xưa.
Bức vẽ thần linh hai bên là Phượng Hoàng ngậm cây, xây tổ nhen lửa, niết bàn trùng sinh.
Phía trước chiếc thuyền gỗ là hình vẽ Chu Tước, ngọn lửa bừng bừng.
Phía sau thuyền gỗ là hình vẽ Chúc Dung, một vị thần có gương mặt xấu xí dữ tợn đang đứng trong biển lửa.
Thuyền lầu vừa đón cuồng phong bay lên trời, vừa từ từ hóa lớn, ngọn lửa trên thuyền cũng càng lúc càng hung tợn!
Thuyền lầu càng ngày càng to, theo gió thổi càng lúc càng bay cao, ngọn lửa như thiêu rụi bầu trời.