Tiêu Quy Khách hít một hơi thật sâu, tế Kim Đan lên, nguyên khí tụ tập dưới chân, hình thành đường viền phù văn tiên đạo, trầm giọng nói: “Mời!”
Nguyên Vị Ương hét dài một tiếng, thi triển Nguyên Đạo Chư Thiên cảm ứng, chỉ thấy khiếu huyệt trong cơ thể có thần quang xen lẫn khí huyết chiếu rọi ra, tạo thành hình chiếu Chư Thiên Thần ma trong hư không xung quanh hắn, như Chính Thần của Chu Thiên Thiên Đạo!
Còn chư thiên xung quanh hắn, cứ như thế giới Thiên Đạo hàng lâm!
Thời khắc này, Tiêu Quy Khách nghe thấy tiếng thần ma tụng niệm đầy trời, hương hỏa và lời cầu nguyện của vô số sinh linh trong chư thiên vạn giới hóa thành tiên đạo quấy nhiễu, khiến tạp niệm của hắn bộc phát!
Nguyên Vị Ương bay chéo lên, mang theo uy thế thiên đạo vô thượng ép thẳng tới!
“Ầm!”
Bên bờ Động Đình hồ lan tỏa một chấn động khủng khiếp, mặt hồ nổ tung, làm dấy lên cơn sóng cáo tới mấy chục trượng, ập vào trong hồ. Tiếp đó khí lưu cuồng bạo quét khắp bốn phương, thổi tới mức cây cối đổ rạp, đất đá nhấp nhô.
Một lúc lâu sau mọi thứ mới yên bình trở lại, nước trong Động Đình hồ chảy ngược về, nhanh chóng lấp kín lỗ thủng mà chưởng của hắn tạo thành.
Trâu xanh trợn tròn hai mắt, hung hăng nhìn chằm chằm vào công tử Nguyên Vị Ương, nhưng lại thấy lão già mặc đồ đen,không khỏi nhớ lại con Kim Ô mắt mờ trên Phù Tang thụ, cho nên không dám lỗ mãng.
“Lão già mặc đồ đen chắc cũng là đại cao thủ không lộ mặt. Thôi tốt nhất đừng khiến hắn ra tay, không thì lại phải dập đầu mới mong sống sót.”
Trâu xanh nghĩ tới đây bèn thu ánh mắt lại, tung người nhảy lên, giẫm trên yêu vân đen như mực, bay tới Động Đình sơn cách đó mấy chục dặm.
Trên Động Đình sơn, Tiêu Quy Khách ngã nhào trên một cái hố lớn, trong hố vẫn có hơi nóng bừng bừng bốc lên.
Trâu xanh nhìn xuống, chỉ thấy vị công tử của Thượng Cảnh cung ánh mắt vô thần, nhìn trừng trừng vào khoảng không.
Trâu xanh thầm hô không ổn, nghĩ: “Cô nương tên Thời Vũ Tình kia, tuy tu luyện na pháp nhưng kiêm tu na khí, dùng khí làm chủ, lấy na làm phụ, còn có thể khuyên nhủ được. Nhưng công tử tên Nguyên Vị Ương này tuy cũng là na khí kiêm tu nhưng coi na là chủ, hắn vận dụng na pháp chứ không phải thần thông luyện khí!”
Hắn lắc đầu: “Sao lại có người mạnh mẽ như vậy?”
Hắn đang suy nghĩ xem nên mở miệng như thế nào, đột nhiên Tiêu Quy Khách nắm lấy cổ tay hắn, giọng nói khàn khàn: “Sư bá, ta muốn nghiên cứu na pháp!”
Bên bờ Động Đình hồ, Nguyên Vị Ương leo lên bờ hồ, nói với ông lão áo đen: “Kiêu bá, sau trận chiến này, ta cảm thấy ta có thể về Thần Đô.”
Kiêu bá khẽ cúi người nói: “Lão nô sẽ đi mời tộc nhân.”
Nguyên Vị Ương sắc mặt hờ hững, bồng bềnh bay đi, giọng nói từ xa truyền lại: “Ta đi trước một bước, thành lập trận tuyến ở Thần Đô. Lần này Nguyên gia ta trở lại, không ai có thể rung chuyển được.”
Thần Đô, tình cảnh bi thảm.
Không biết đây là lần thứ mấy trong năm, lại có luyện khí sĩ thiếu niên giết tới Thần Đô, khiêu chiến con em trẻ tuổi trong các đại thế gia, dùng luyện khí thuần túy giao chiến với na pháp, lại làm dấy lên tranh chấp na khí.
Con em trẻ tuổi trong các đại thế gia đã thua tơí mức không thể thua hơn. Thất bại nối tiếp thất bại, thất bại xô đổ lòng tin của bọn họ đối với na pháp na thuật!
Thất bại này còn chấn động hơn lúc Tổ Long giết vào Thần Đô!
Dù sao Tổ Long cũng là truyền thuyết, là thần thoại, là đại đế hùng cứ vạn cổ. Các đại thế gia thua dưới tay hắn cũng là đương nhiên, dốc toàn bộ lực lượng hoàng triều đẩy lùi hắn còn là vinh quang.
Nhưng làn này thì khác, lần này là những người trẻ tuổi tu luyện công pháp luyện khí, hết lần này tới lần khác quang minh chính đại hạ gục bọn họ,giẫm cả na pháp na thuật của bọn họ dưới chân, nói với bọn họ, cái thứ mà các ngươi tu luyện chỉ là vô dụng!
Chuyện này cũng là nói với bọn họ, thứ các ngươi khăng khăng níu giữ chỉ là rác rưởi, cho dù các ngươi na khí kiêm tu cũng không địch nổi luyện khí chính thống!
Chuyện này còn nói cho bọn họ, các ngươi chỉ có một con đường, đó là trở lại chính thống, trở lại con đường luyện khí!
Đây là luyện khí phản công na pháp, là luyện khí sĩ khôi phục!
Ngay lúc người trong Thần Đô hoảng sợ, công tử Nguyên Vị Ương lẳng lặng đi tới Thần Đô, khiêu chiến vị luyện khí sĩ vừa tới Thần Đô khiêu chiến.
Ngày hôm đó, đám thiên kiêu tới từ ba ngàn năm trước được chứng kiến cảnh giới na pháp được phát huy tới cực hạn, được thấy nhân vật sử dụng lục bí tới cực hạn.
Nguyên Vị Ương khiêu chiến những luyện khí sĩ chiếm cứ Thần Đô trong ba tháng qua, tổng cộng mười sáu người, tất cả đều bị càn quét một lượt!
Mười sáu vị luyện khí sĩ này là thiên tài kiệt xuất từ ba ngàn năm trước, khi biến ốc thiên địa diễn ra, được sư tổ trên tiên giới của các đại môn phái cổ xưa lựa chọn, kế thừa y bát tiên nhân sư tổ.
Bọn họ cũng phải trải qua không biết bao nhiêu đau khổ mới được tiên nhân sư tổ công nhận, coi là hạt giống, giữ lại đến đời sau.
Chiến tích của bọn họ ở Thần Đô cũng xác nhận ánh mắt của các tiên nhân sư tổ.
Nhưng dưới tay Nguyên Vị Ương, không ai đỡ nổi một đòn.
“Vị Ương công tử! Hy vọng của na thuật!”
Trong Thần Đô, vô số người cảm động tới mức lệ nóng tràn mi, hò hét cái tên Nguyên Vị Ương. Nguyên Vị Ương trở thành thần linh trong lòng bọn họ, cho tới khi Nguyên Vị Ương đi về phía bọn họ.
“Ta dùng pháp môn luyện khí lĩnh giáo na pháp của các vị.” Nguyên Vị Ương nói với bọn họ.
Ngày hôm đó, cũng là ngày mà na pháp hết sức khổ cực. Công tử Nguyên Vị Ương dùng thân phận luyện khí sĩ, thi triển thần thông quét ngang các con em trẻ tuổi trong đại thế gia, không gặp đối thủ.”
“Không phải na pháp không được, cũng không phải luyện khí không tốt, mà là các ngươi kém cỏi.”
Nguyên Vị Ương quay về Nguyên phủ, nói với mỗi đại thế gia tới bái kiến; “Ta còn trên đời một ngày, các ngươi đều là hạ phẩm.”
Mấy ngày sau, lác đác vài tộc nhân Nguyên gia trở về Thần Đô, trở lại Nguyên gia.
Nguyên Vị Ương dẫn dắt tộc nhân tế lễ tiên tổ, những thứ bị chia chác trong Nguyên phủ cũng dồn dập được đưa về, các đại thế gia bắt đầu nịnh bợ kết giao, người tới cửa cầu hôn nườm nượp không dứt, thậm chí bà mối còn mang ý Quách lão gia tử tới làm mai cho Quách Tiểu Điệp.
Trong hoàng thành cũng có người đưa tin, nói hoàng đế thân thể không khỏe, định ban hôn cho Nguyên Vị Ương.
Nguyên Vị Ương không từ cự tuyệt cũng không tán thành, không ai biết ý của hắn.
Kiêu bá mặc đồ đen đi tới sau lưng Nguyên Vị Ương, cúi người nói: “Công tử vẫn không quên được người kia à? Đã vậy sao không nói ra mình là nữ nhân?”
Nguyên Vị Ương ánh mắt xa xăm nói: “Nguyên gia muốn sống sót trong thời kỳ người ăn thịt người này thì phải có một nam gia chủ bá đạo cương nghị, không cần một cô bé. Cô bé, chỉ khiến người ta cảm thấy yếu đuối.”
Hắn dừng lại một chút nói: “Nếu ta đã gánh vách Nguyên gia, thế thì phải làm một gia chủ hợp lệ, không được phép để Nguyên gia bị tổn hại lần nữa. Còn tình cảm...”
Ánh mắt cô mê ly: “Tương lai rồi tính.”