Mục lục
Trạch Nhật Phi Thăng - Bản dịch Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tà thần ngoại đạo.”

Đám tượng đá Thiên thần dồn dập vươn người đứng dậy, lao về phía hắn. Ngoại thần Thiên Số không nhịn được nổi giận: “Ta chỉ định đi về Thiên giới mà thôi, nếu đã bị các ngươi phát hiện, thế thì giết sạch các ngươi, quang minh chính đại trở về thiên giới.”

Tiếp đó Thiên Thần điện chấn động kịch liệt, chianăm sẻ bảy.

Trường Sa, Chung gia.

Chung gia cũng coi là một thế gia không nhỏ, tuy không bằng các thế gia Thần Đô như Bùi, Vương, Thôi, Lý Quách, nhưng cũng là dân bản địa ở Trường Sa.

Gia chủ thế hệ này Chung Thừa Tiếu vốn là đại na, vốn không thể tu thành na tiên, nhưng sống đúng thời đại thế, vừa vặn gặp thời đại na khí kiêm tu. Hắn tu luyện pháp môn luyện khí, để tu vi tiến bộ thêm một bước, thừa thế xông lên mở động thiên tầng chín, cuối cùng trở thành na tiên.

Chung Thừa Tiếu rất vui, cảm thấy tu vi luyện khí cũng có tiến bộ, hôm nay đang tu luyện trong địa điểm ẩn hóa của bản thân, đột nhiên thấy một bóng người già nua đã xuất hiện trong địa điểm ẩn hóa của mình từ lúc nào chẳng hay.

Đó là một lão già mặt buồn rười rượi, tay cầm một cây dù xanh, đi về phía này.

Chung Thừa Tiếu biến sắc, la lên thất thanh: “Ngươi là người phương nào?”

Lão già u sầu kia thở dài, từ u sầu hóa thành tươi cười: “Đồ đệ ngoan, na pháp của Chung gia ngươi là ta truyền thụ, ngươi còn hỏi ta là ai?”

Chung Thừa Tiếu trong lòng hoảng loạn: “Không đúng, ta vẫn còn tuổi thọ, ngươi không nên xuất hiện lúc này!”

Lão già u sầu đi về phía hắn, cười nói :”Vốn dĩ ta cũng không định dùng đại dược sớm như vậy, tiếc là gần đây ta bị thương liên tục, hơn nữa tâm trạng cũng không tốt, đành phải thu hoạch trước thời hạn.”

Chung Thừa Tiếu trong lòng sợ hãi, thi triển một chiêu đánh về phía lão già u sầu, định xé gió bay đi.

Lão già u sầu không nhịn được bật cười: “Nơi này là địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa của ngươi, cũng là khu vực Hi Di của ngươi, ngươi chạy đi đâu?”

Hắn tiện tay phá vỡ na pháp thần thông của Chung Thừa Tiếu, chỉ một chiêu đã bắt giữ Chung Thừa Tiếu, phong bế tất cả khiếu huyệt trên thân thể vị na tiên này.

“Vốn dĩ làm việc mấy ngàn năm mà không một sai lầm, không biết vì sao gần đây cứ sai sót liên tiếp.”



Lão già u sầu vừa cẩn thận lấy thuốc, vừa nói với Chung Thừa Tiếu còn chưa chết: “Cuộc sống của ta cũng không có gì dễ chịu, áp lực rất lớn. Chỉ có dùng tiên dược mới khiến ta khá hơn một chút.”

Chung Thừa Tiếu cảm thấy thân thể của mình bị người khác mở ra, nhưng không cảm giác được bất cứ đau đớn nào, trong lòng sợ hãi.

Lão già u sầu nhìn chằm chằm vào tiên dược, nuốt nước miếng một cái, cười nói: “Ta khác với những người còn lại, bọn họ thích ăn sống, ta lại thích ăn chín.”

Hắn đang định nhóm lửa, đột nhiên trong địa điểm ẩn hóa của Chung Thừa Tiếu, vô số rễ cây bay tới, tiếp đó một cọng cỏ màu tím chui từ đâu ra không biết.

Cọng cỏ màu tím kia thò đầu ra nhìn, lén lén lút lút, quan sát bốn phía một hồi rồi rụt về.

Lão già u sầu kinh ngạc không thôi, đang buồn bực thì nghe một giọng nói vang lên: “Lão nô Phù Nghị, ngươi đang tra xét chân tướng về cái chết của mẹ ta cơ mà, sao lại ở đây ăn thịt người?”

Khóe mắt lão già u sầu giật lia lịa, chỉ thấy một cánh cửa gỗ rách nát đột nhiên xuất hiện, Hứa Ứng mặc đồ đen đai đỏ đẩy cửa bước vào địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa này.

Hứa Ứng dáng vẻ phong lưu, ánh mắt hiền từ, nhìn vào người lão già u sầu, cười nói: “Sao nào? Không nhớ vị tứ thế tử của Tương Vương này à?”

Sau lưng y, quả chuông bay ra, Ngoan Thất trườn tới.

Lão già u sầu nhìn Hứa Ứng, không buồn ăn na tiên Chung Thừa Tiếu nữa mà la lên thất thanh: “Làm sao ngươi...”

“Làm sao biết ngươi sẽ ăn thịt người à?”

Hứa Ứng cười lạnh nói: “Phù Nghị, ngươi quên à, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, khi nhắc tới chuyện ăn na tiên là ngươi không nhịn nổi nuốt nước miếng đấy.”

Cảnh tượng lúc đó Hứa Ứng vẫn nhớ rất rõ, khi đó y vừa thoát khỏi địa điểm ẩn hóa của na tiên áo trắng Trần Miên Trúc, sau lưng còn có thần linh truy sát, tấm da của na tiên áo trắng bay phất phới trên trời.

Y gặp lão già u sầu trong tình huống đó, lão già u sầu mời y uống trà, giúp y thoát khỏi truy của tấm da Trần Miên Trúc.

Lúc đó lão già u sầu nói tới Trần Miên Trúc bị người ta ăn thịt mới sinh ra oán niệm, không nhịn được nuốt nước miếng một cái.

Lão già u sầu ánh mắt nhấp nháy, cười khằng khặc nói: “Hứa công tử có biết ai là người ăn thịt Trần Miên Trúc không?”



Lão nhìn bốn phía xung quanh, không phát hiện tung tích Kim Ô, khẽ thở phào một tiếng.

Nếu Kim Bất Di ở đây, lão không có bất cứ đường sống nào, nhưng ở đây chỉ có Hứa Ứng, một quả chuông, một con rắn và một cọng cỏ, không khiến lão có bất cứ áp lực gì.

Quả chuông lười biếng nói: “Là chủ nhân không nên thân của ta, Lý Tiêu Khách.”

Lão già u sầu ngơ ngác, nhiên nhiên không ngờ chuyện này lại không phải bí mật.

Lão khôi phục bình tĩnh nói: “Sao Hứa công tử tìm thấy nơi này?”

Hứa Ứng giơ bàn tay, chỉ thấy trên không trung hiện lên từng phù văn Thiên đạo huyền diệu, hình dạng như từng con mắt.

“Đây là phù văn Thiên số trong phù văn Thiên đạo, ta giao thủ với tượng đá Thiên Số, mỗi lần hắn động thủ, trên người lại hiện lên rất nhiều phù văn Thiên số.”

Hứa Ứng thản nhiên nói: “Khi đó ta bị hắn áp đảo hoàn toàn, không có sức hoàn thủ, ánh mắt của hắn có thể trải rộng tới mọi nơi trong không gian, tập trung quan sát mọi động tĩnh của ta, cho dù ta dùng chiêu pháp gì cũng không lừa được hắn.”

Lão già u sầu gật đầu, khi Hứa Ứng giao chiến với tượng đá Thiên Số, lão cũng ở gần đó quan sát, đợi tượng đá Thiên Số bắt Hứa Ứng lại.


Lúc đó Hứa Ứng bị tượng đá Thiên Số đánh rất thảm.


Hứa Ứng tiếp tục nói: “Vì sao ta có thể phản kích giết ngược lại hắn, là vì ta thấy phù văn Thiên đạo trên người hắn, lập tức hiểu được ý nghĩa của những phù văn này. Ta không chỉ hiểu được ý nghĩa của nó, ta còn có thể nhìn ra phù văn đúng sai, sửa lại chỗ sai.”


Lão già u sầu hiểu được, sắc mặt càng sầu thảm nói: “Chắc chắn trước đó ngươi đã giải thích với rất nhiều Thiên thần, ngươi nghiên cứu thấu triệt bọn họ, ngươi còn quen thuộc với phù văn Thiên đạo trên người họ hơn cả chính họ. Nhưng trí nhớ của ngươi bị phong ấn trấn áp rồi, làm sao ngươi hiểu được những phù văn kia?”


Hứa Ứng cười nói: “Ta cũng không biết. Sau khi thấy những phù văn kia, ta tự hiểu được.”


Lão già u sầu trợn trừng hai mắt, một lúc sau thần thái mới khôi phục như lúc đầu, thở dài: “Ta hiểu rồi. Hóa ra đây chính là nguyên nhân chúng ta không trấn áp được ngươi. Mỗi lần phong ấn trí nhớ của ngươi, cuối cùng ngươi lại đi lên con đường tu luyện này. Lúc trước chúng ta còn tưởng Mạnh Bà giở trò trong canh.”


Lão lắc đầu nói: “Hóa ra không phải Mạnh Bà giở trò mà là chính ngươi. Ngươi giấu hết cảm ngộ của mình đối với đạo pháp thần thông,giấu bên ngoài phong ấn. Chỉ cần ngươi thấy văn tự tương tự, những ký ức của ngươi sẽ thức tỉnh. Cao minh, đúng là cao minh!”


Hắn không khỏi tán thưởng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK