Hứa Ứng định dừng bước nghiên cứu, lại thấy máu của tiên nhân đã bị thần lực của Tây Vương Mẫu xóa bỏ, không còn tồn tại.
Bọn họ đi về phía trước, lại thấy trong bão táp hỗn độn kia có từng cột đá hoa biểu cắm thẳng giữa thiên địa, phía trên rủ xuống từng sợi dây, treo trừng bộ thi thể.
Thi thể xoay vù vù xung quanh cột đá hoa biểu, trong lúc xoay xoay tứ chi múa lượn như đang khiêu vũ giữa không trung.
Đó là từng bộ tiên thi, không biết bị ai treo lên đó, tiên thi múa lượn ứng với đạo pháp kỳ lạ.
Mỗi thủ thế của thi thể này, mỗi bước chân đều ứng với trận thế tiên gia, rất nhiều cột hoa biểu xếp thành một đại trận phong ấn.
Cho dù nơi đây có thần lực và thần thức của Tây Vương Mẫu nhưng vẫn khiến Phượng Dao và Thanh Loan cảm thấy áp lực nặng nề.
Hiển nhiên phong ấn tiên gia ở nơi này đã trải qua vài vạn năm nhưng vẫn cường đại không gì sánh được!
Phượng Dao nhìn lên nói: “Cột hoa biểu thật ra là bản đơn giản hóa của thần thụ, tiên dân thờ cúng thần thụ, dùng thần thụ để ghi chép thời vụ bốn mùa, dùng Kim Ô đại biểu cho mặt trời, dùng Thiềm Thừ đại biểu cho mặt trăng. Còn người bố trí phong ấn dùng cột hoa biểu làm thần thụ, dùng thi thể tiên nhân chiến tử thay thế nhật nguyệt. Đây cũng là tiên trận phong ấn thiên địa đại đạo.”
Cô suy nghĩ biện pháp phá giải nhưng trận pháp tiên gia nơi đây đè ép quá nặng nề, khiến cho trong lúc nhất thời cô cũng khó mà tập trung tinh thần.
Thanh Loan cũng cảm thấy trong lòng phiền muộn, tu vi bị trấn áp không ngừng sa sút, điều động nguyên khí càng lúc càng khó khưan.
Đột nhiên cô thấy Hứa Ứng như không việc gì, lấy làm khó hiểu hỏi: “Ứng thúc thúc, sao ngươi không bị trấn áp?”
Hứa Ứng nghĩ một lúc rồi suy đoán: “Có lẽ vì phong ấn trên người ta còn mạnh hơn phong ấn ở nơi này nhiều.”
Bọn họ tiếp tục đi tới, Phượng Dao và Thanh Loan phải đỡ lấy nhau mới có thể đi lại dưới trận pháp tiên gia quỷ dị này, cũng may trận pháp tiên gia này chủ yếu trấn áp thần thức và thần lực của Tây Vương Mẫu, không tập trung đối phó với các cô, nếu không chỉ e hai người sẽ bị đánh thành phàm nhân!
Về phần Hứa Ứng vẫn như không việc gì, không cảm nhận được chút áp lực nào.
Phượng Dao và Thanh Loan thầm kinh hãi.
Thanh Loan khó nhọc nói: “Hình như vị Ứng thúc thúc này không chỉ cổ xưa hơn chúng ta, có lẽ hắn còn có lai lịch khác.”
Phượng Dao dốc hết khả năng kháng cự lại áp lực từ trận pháp tiên gia, nói khẽ: “Nếu hắn mở toàn bộ phong ấn sẽ ra sao?”
Cuối cùng bọn họ cũng ra khỏi tiên trận này, nhìn phía đối diện lại thấy từng mũi tiên kiếm lơ lửng giữa không trung. Những thanh tiên kiếm đó bố trí giữa bầu trời, phía sau chuôi kiếm là một thời không khác, trời cao đất xa, ánh nắng rực rỡ, rõ ràng là Tiên giới!
Những thanh tiên kiếm này nằm giữa tiên phàm, mượn lực lượng của Tiên giới, thi thoảng lại có tiên quang bắn xuống, đánh vào chính giữa đại dương thần lực hỗn độn khó tả kia, như muốn cắt bỏ ý thức của Tây Vương Mẫu.
Đây không phải trận pháp phong ấn.
Hứa Ứng thấy vâỵ không dám lỗ mãng, vội vàng tế hai mươi tư viên Hạo Nguyệt Sơn Hà châu lên, chuẩn bị tế Hạo Nguyệt châu ra chống chọi kiếm khí bất cứ lúc nào.
Nhưng cũng may những thanh tiên kiếm kia chỉ nhắm vào Tây Vương Mẫu, chứ không nhắm vào bọn họ.
“Phía trước là Dao Trì rồi!” Thanh Loan kêu to.
Hứa Ứng nhìn theo, chỉ thấy giữa đại dương thần lực mênh mông này có bậc thang ngọc hết sức đẹp đẽ, treo trên chín tầng trời, từng nấc thang dẫn lên bầu trời, trên bầu trời có động thiên khổng lồ, đã rách nát, một đầu khác của động thiên đâm vào Tiên giới, một đầu kết nối với hạ giới.
Cửa vào của động thiên chính là một cái ao ngọc (Ngọc Trì).
Ở nơi đó còn có cung điện lơ lửng trên bầu trời, đã chia năm xẻ bảy, tĩnh mịch lơ lửng giữa hào quang chiếu rọi ra từ trong động thiên vỡ nát.
Đó cũng là nơi thần lực và thần thức của Tây Vương Mẫu chấn động kịch liệt nhất, trên bầu trời kiếm khí không ngừng bay tới, đâm vào giữa cơn bão.
Chính giữa cơn bão vang lên tiếng rống như hổ như rồng, không biết là tiếng gió hay tiếng vang khác.
Hứa Ứng, Phượng Dao và Thanh Loan men theo thang ngọc đi lên bên trên, kiếm quang không ngừng lướt qua đỉnh đầu bọn họ, không biết bao lâu sau bọn họ mới đi tới bên cạnh Dao Trì vỡ nát.
Chỉ thấy ánh sáng lóng lánh như lớp vảy, dưới đáy tòa Ngọc Trì trên bầu trời này còn một ít Dao Trì tiên thủy.
Hứa Ứng thấy rất nhiều thi thể, đều chết trên đường.
Phượng Dao và Thanh Loan cũng thấy cảnh này, trong lòng nghiêm nghị, những thi thể này đều bị kiếm quang chém chết, hiển nhiên kiếm tận tiên gia không chỉ nhắm vào thần lực và thần thức của Tây Vương Mẫu mà còn xử lý những kẻ định xâm nhập vào nơi này đánh cắp Dao Trì tiên thủy!
Hứa Ứng ngẩng đầu nhìn lên, một động thiên khổng lồ lơ lửng trên không trung, như một cái giếng sâu, một đầu ở nhân gian, đầu khác ở Tiên giới.
Cửa vào động thiên đã bị đánh tan thành từng mảnh, dựa vào hào quang trên mảnh vỡ có thể thấy bên phía Tiên giới đã bị bia đá ngăn cản, chắc đề phòng tòa động thiên này đánh cắp linh khí Tiên giới.
Đột nhiên Thanh Loan vung ống tay áo, mấy chục sợi lông phượng bay ra, bắn về phía Dao Trì, chỉ thấy một luồng kiếm quang đánh xuống, mấy chục sợi lông lẳng lặng đứt lìa.
Thanh Loan thoáng chần chừ, nói với Phượng Dao: “Ta có nhiều lông vũ, tốc độ lại nhanh, đi qua lấy nước, dùng lông vũ thu hút kiếm quang của tiên kiếm, chắc chắn có thể chạy tới Dao Trì. Lát nữa ta lăn vào trong Dao Trì, lông vũ thấm đẫm nước, tỷ kéo thi thể ta về, vặt lông vắt nước, chắc sẽ lấy được một ít Dao Trì tiên thủy.”
Phượng Dao kinh hãi: “Sao lại làm như vậy được?”
Thanh Loan khăng khăng muốn đi, đột nhiên lúc này Hứa Ứng lớn tiếng nói: “Tây Vương Mẫu~~”
Thần sơn dưới chân bọn họ chấn động kịch liệt, thần lực nổ vang, thần thức rung chuyển, hóa thành hỗn độn khủng khiếp treo trên Dao Trì.
Hứa Ứng không nói câu gì nhanh chân lao thẳng về phía Dao Trì, trên bầu trời từng thanh tiên kiếm như đang nổi giận, kiếm quang như sao băng trút xuống, nhưng lại đâm vào thần thức và thần lực hỗn độn khủng khiếp kia, bị thần lực và thần thức của Tây Vương Mẫu ngăn cản!
Thanh Loan và Phượng Dao thấy cảnh nay cũng vội vàng lao tới, nhưng hai cô vừa cất bước là thấy kiếm quang trên không trung giáng xuống, chém về phía hai người!
Thần lực và thần thức của Tây Vương Mẫu không ngăn cản những kiếm quang này.
Thanh Loan ỷ vào tốc độ nhanh chóng, nắm lấy Phượng Dao lập tức lui lại, tránh né kiếm quang, nhưng cũng nghi hoặc không thôi.
Chỉ thấy Hứa Ứng lao như bay tới Dao Trì, không nói câu gì phát động pháp lực, cuốn lấy nước Dao Trì, thu vào khu vực Hi Di của mình.
Đột nhiên một luồng kiếm quang xuyên qua tầng tầng ngăn cản, viu một tiếng chém về phía cổ y.
Hứa Ứng xoay người nhanh chân bỏ chạy, lao thẳng về phía trước, tốc độ của y rất nhanh, nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo đã thấy một bắp chân y xuất hiện trên bậc thang bằng đá ngọc, nhưng là bị luồng kiếm quang tiên kiếm kia chặt đứt.