Mục lục
Trạch Nhật Phi Thăng - Bản dịch Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạo Kinh thành, Chu Thiên tử ngồi trong tĩnh thất, tĩnh tức minh tưởng.

Hắn đã khô tọa trong tĩnh thất hai ngày.

Khương Thái sư trở về, nói cho hắn biết Hứa Ứng đã chuẩn bị ổn thỏa. Đầu tiên hắn lập tức tới bên Tương Giang trông ngóng, nhìn tới mòn con mắt, chỉ hận Hứa Ứng không trở về ngay lập tức. Nhưng không bao lâu sau hắn đã ý thức được tâm trạng của mình không ổn, sau đó vào trong tĩnh thất, điều chỉnh tâm cảnh.

Lần độ kiếp này là ước mơ tha thiết của hắn, nhưng chính vì là ao ước bao lâu nay cho nên tuyệt đối không thể có sai lầm được.

Sau hai ngày tĩnh tọa, hắn đã ổn định được tâm cảnh.

Đúng lúc này, cuối cùng Khương Thái sư cũng thấy trên mặt nước Tương Giang có thêm một cánh buồm, sau đó thấy Hứa Ứng và Sở Tương Tương đi thuyền lái qua con sông giữa hai ngọn núi.

Hắn vội vàng trở lại Hạo Kinh, gõ cửa tĩnh thất: “Bệ hạ, Hứa đạo hữu về rồi.’

Trong tĩnh thất, Chu Thiên tử chậm rãi đứng dậy nói: “Đợi một lát. Trẫm phải đốt hương tắm rửa.”

Khương Thái sư lẳng lặng chờ đợi.

Chu Thiên tử nhóm lửa đốt hương, cởi y phục, tháo hết mọi trói buộc, chậm rãi ngâm mình trong ao hoa, cẩn thận tẩy rửa mọi dơ bẩn trên người mình.

Tới lúc tắm rửa xong hắn mới đứng dậy thay quần áo, ăn mặc thỏa đáng rồi cầm ba nén hương lên đi tới trước bàn thờ.

Trên bàn thờ thờ phụng Ngũ Sắc Tiên Vương kỳ, tỏa ra từng luồng hào quang.

Chu Thiên tử dâng hương, hạ giọng nói: “Con cháu bất hiếu hậu thế Cơ Mãn, đốt hương cầu chúc; Hôm nay Mãn sẽ công kích, làm theo tổ tiên, vượt qua Thiên kiếp đạt tới tiên đạo, tới được Tiên giới, lại thành Tiên Vương, khôi phục vinh quang cho tổ tông! Tổ tiên trên trời có linh thiêng, xin giúp Mãn thắng trận!”

Hắn cắm hương vào lư hương, cầm Ngũ Sắc Tiên Vương kỳ, ổn định lại khu vực Hi Di, quay người rời khỏi.

Thái sư Khương Tề thấy hắn đi ra vội vàng cúi người nói: “Bệ hạ, thần đã chuẩn bị ổn thỏa. Tướng sĩ Đại Chu ta trấn thủ bốn phía Hạo Kinh, canh gác nghiêm ngặt, đề phòng khách câu cá xâm nhập!”

Chu Thiên tử nhẹ nhàng gật đầu, cất bước ra ngoài thành, chỉ thấy luyện khí sĩ đã tháo rất nhiều bộ phận mấu chốt của Hạo Kinh ra.



Cây cầu ngắm sóng được tế lên không trung, kỳ lân giao long trên cầu như sống lại, kỳ lân hùng cứ, giao long uốn lượn, lại có tướng sĩ đứng trên cầu.

Lầu các với tấm mái cong cong cũng bay lên bầu trời, trong lầu các có luyện khí sĩ ngồi ngay ngắn trong từng tầng lầu, Nguyên Thần trấn thủ trong lầu các, tỏa ra hào quang chói lọi, chiếu rọi hư không mờ mịt.

Có kho vũ khí, từng giá binh khí mang các loại pháp bảo bay lên không trung, hào quang như ánh lửa.

Có bệ vuông lơ lửng trên bầu trời, phát ra hào quang như chiếc ấn lơ lửng.

Có cung điện, thuyền lầu, bảo tháp, dải cầu vồng, đình đài lâu tạ, đủ loại dị bảo, đều là một bộ phận tạo thành Hạo Kinh, dồn dập bay lên, tỏa ra bảo khí châu quang, chiếu thẳng tới Đấu Ngưu cung, soi rọi đủ mọi màu sắc trên bầu trời, trên thiên ngoại cũng sáng rực lên!

Đây mới là Hạo Kinh, lấy riêng mỗi bộ phận đều là trọng bảo bất phàm, có thể sánh với bảo vật trấn giáo, mỗi món đều có uy lực cực lớn. Nhưng kết hợp cùng nhau lại thành Hạo Kinh tế lên là tan thành từng mảnh!

Tướng sĩ thủ hạ Chu Thiên tử điều khiển rất nhiều bảo vật, mục đích không phải giúp Chu Thiên tử độ kiếp mà là uy hiếp.

Uy hiếp đám khách câu cá, dân cắt rau hẹ!

Đám người Hạo Kinh đã trải qua sáu ngàn năm hái thuốc ở Lục Đại Bỉ Ngạn, tích lũy được tiên dược nồng nặc, ai nấy đều là đại dược hình người. Cho dù bọn họ tu luyện tới Phi Thăng kỳ vẫn không luyện hết được tiên dược trong cơ thể, vẫn tích tụ lượng lớn tiên dược.

Làm sao gặt hái đám người Chu Thiên tử? Hiển nhiên nhân lúc bọn họ độ kiếp mà ra tay là thuận tiện nhất, không có bất cứ nguy hiểm nào. Hứa Ứng đã leo lên bờ sông, đi về phía Trúc Thiền Thiền đang tháo dỡ Phi Lai phong: “Thiền Thiền, lần này có thể sư đệ ngươi sẽ tới đây gặt hái Chu Thiên tử.’

Trúc Thiền Thiền tâm thần chấn động: “Sư đệ ta vẫn còn sống?”

“Còn sống, sáu ngàn năm qua hắn đã thoát khỏi rất nhiều kiếp nạn, gặt hái người khác thuận buồm xuôi gió, trong đám khách câu cá thì thực lực cũng đứng trong nhóm đầu. Không hổ là sư đệ của ngươi.”

Không biết Hứa Ứng đang khen ngợi hay châm chọc, y cười nói: “Đầu hắn đội mũ rộng vành, ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ, cầm theo một cần câu. Hắn cực kỳ căm hận ngươi và Chu Thiên tử, người khác thấy trận thế như vậy chưa chắc đã chạy tới, nhưng chắc chắn hắn sẽ tới, lấy đầu trên cổ ngươi.”

Trúc Thiền Thiền lặng lẽ gật đầu.

Hứa Ứng đi tới trung tâm Hạo Kinh, nơi này có một tòa Đăng Tiên đài, Chu Thiên tử đang đứng trên Đăng Tiên đài, lẳng lặng chờ đợi. Khương Thái sư cầm Thiên Tru kiếm đứng chầu bên cạnh.

Hứa Ứng leo lên Đăng Tiên đài, nói: “Cơ huynh, nếu huynh đã chuẩn bị xong, ta dẫn phát kiếp số của ngươi đây.”

Chu Thiên tử trầm giọng nói: “Luyện khí sĩ Cơ Mãn đã chuẩn bị thỏa đáng!”



Hắn vừa dứt lời, chợt thấy tâm huyết dâng trào, ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy lôi kiếp đang dần hình thành trên bầu trời.

Lôi vân cuồn cuộn kéo tới, lực lượng Thiên đạo từ thời không khác xâm lấn, càng lúc càng hùng hồn, càng ngày càng dày nặng.

Đám mây này chậm rãi xoay tròn, phạm vi bao phủ càng lúc càng rộng, dần dà kéo tới ngoài ngàn dặm.

Gió nổi tới báo giông bão sắp đến, mây đen ép thành kiếp vân như muốn phá tan kiếp vân, tất cả tướng sĩ không khỏi căng thẳng, ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ thấy mây đen che khuất bầu trời, cuồng phong gào thét dưới áng mây, không ngừng xoay tròn, khiến lôi vân như một vòng xoáy khổng lồ!

Thiên kiếp của Chu Thiên tử đã bị Hứa Ứng phát động!

Đối mặt với Thiên kiếp như vậy, ngay luyện khí sĩ Đại Chu là cường giả đỉnh phong đương thời cũng không nhịn được có cảm giác bất lực không cách nào chống cự.

Bất cứ ai đối mặt với Thiên kiếp siêu cấp bao phủ cả ngàn dặm, đều có cảm giác này.

Kiếp vân xoay tròn dần dần kéo tới Cửu Nghi sơn, A Phúc ngốc nghếch ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn mây đen nồng nặc, chỉ thấy sấm sét tứ tán trong mây đen, từ điểm này kéo lan sang điểm khác, như có người khổng lồ hùng vĩ tùy ý vung bút vẩy mực.

“Bắt đầu rồi.”


A Phúc ngốc nghếch hạ giọng nói: “Ngươi có thể nắm giữ sáu thành Thiên kiếp thật sao?”


Ở nơi xa hơn, một thân hình nguy nga đột nhiên từ trên trời giáng xuống, hạ vào một đỉnh núi, ngóng nhìn kiếp vân Thiên kiếp phun trào trên Tương Giang.


Vị này chính là chủ nhân Nê Hoàn cung, hắn nhìn kiếp vân, nghi hoặc nói: “Ngay gần Cửu Nghi sơn, lần trước Chu Tề Vân cũng độ kiếp ở đó...”


Đột nhiên trong lòng hắn có cảm giác, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một chiếc thuyền nhỏ như lá liễu bồng bềnh trên bầu trời, từ từ lái về phía kiếp vân.


“Lần này hắn vội vã như vậy làm gì?”


Chủ nhân Nê Hoàn cung lấy làm khó hiểu; “Ngươi luôn cẩn thận hơn cả ta, lần này lại không tiếc mình bước vào phù văn tiên đạo bao phủ của kiếp vân, chẳng lẽ nơi này có rau hẹ mà ngươi trồng?”


Đúng lúc này hắn đột nhiên có cảm ứng, vội vàng nhìn về phía tầng mây kiếp vân, lộ vẻ nghi hoặc không thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK