“Từ khi thiên địa đại biến đến nay chưa từng khai quật được tiên thi, lần này Lý gia đừng mơ độc chiếm!”
Một vị tộc lão Thôi gia cực kỳ kích động, cười nói: “Lý gia không muốn đắc tội với tất cả các thế gia chúng ta đấy chứ?”
Trưởng lão Triệu gia cười ha hả nói: “Trừ phi Lý gia không muốn ngồi trên ngai vàng nữa, bằng không phải lấy ra chia sẻ.”
Từ khi cõi âm xâm lấn, không chỉ Vĩnh châu, các nơi đều xuất hiện nhiều vùng đất mới, châu quận vốn thống trị các vùng đã mất liên lạc với huyện trấn, thậm chí liên hệ giữa châu quận và Thần Đô cũng rất yếu ớt. Hoàng quyền sa sút, không còn sức thống trị địa phương, quan phủ các nơi thất thế, không thể cai quản địa phận.
Hoàng thất Lý gia muốn giữ địa vị thống trị thì buộc phải dựa vào các đại thế gia.
Đám trưởng lão dẫn người tới cứ điểm của Lý gia ở Tư Mã động thiên, đột nhiên ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc, chỉ thấy na sư Lý gia nằm ngổn ngang trên mặt đất.
Còn ở trung tâm cứ điểm, một quan tài nặng nề đã mở, trong quan tài không có thứ gì.
“Hoàng thất trúng tà rồi! Mau lui lại!”
Mọi người thầm biết không ổn, vội vàng xoay người, lại thấy một nam tử mang theo tiên quang cản đường bọn họ. Y phục trên người hắn cực kỳ cổ xưa, được đan bằng lông vũ và tơ vàng, không phải kiểu y phục hiện tại, trên cổ đeo dây chuyền bằng ngọc lam, trên đầu đội trang sức hình chim đầu rìu.
Một luồng tiên quang từ trên trời giáng xuống, chiếu lên người hắn, trong hào quang tỏa ra hương thơm ngào ngạt.
Hắn như tiên nhân đi lạc vào cõi trần, không dính chút bụi trần, đối với hắn thế tục chỉ là vướng víu.
Nhưng khi mọi người thấy hắn, bên tai vang lên tiếng tạp âm xì xào, cứ như có thứ gì chui vào trong đầu bọn họ, thì thầm với bọn họ.
Người trẻ tuổi mặc áo lông vũ khẽ mỉm cười, há miệng ra, một đầu lưỡi dài duỗi ra tới hai ba trượng, liếm lên mặt một nữ đệ tử của Sài gia.
Cô gái kia như sợ hãi tới choáng váng, đột nhiên bị cái lưỡi linh hoạt đó cuốn lấy cổ, vung lên trên cao.
Người trẻ tuổi mặc áo lông chim ngẩng đầu lên trời, há to miệng, nữ đệ tử Sài gia bị hắn nuốt chửng từ đầu đến chân!
Mọi người la hét ầm ĩ, đủ loại na thuật thần thông phóng tới như phủ kín trời đất, đánh về phía người trẻ tuổi mặc áo lông chim, thậm chí trực tiếp tế ra pháp bảo luyện khí sĩ tìm được trong động thiên phúc địa này, tấn công người trẻ tuổi mặc áo lông chim!
Người trẻ tuổi mặc áo lông chim mỉm cười, một lát sau, mọi chấn động ngưng bặt, trên mặt đất có thêm nhiều thi thể ngổn ngang lộn xộn.
Người trẻ tuổi mặc áo lông chim lại rất kiên nhẫn, há miệng ra nuốt từng cỗ thi thể vào trong miệng. Sau khi ăn uống xong xuôi, hắn mới đi tới đỉnh núi cao nhất Tung Sơn, nơi bọn Hứa Ứng đang ở.
Trên đỉnh núi, quả chuông lặng lẽ xoay chuyển, âm thầm bảo vệ mọi người dưới chuông, cả Hứa Ứng, Trúc Thiền Thiền lẫn ông lão áo trắng Bắc Thần Tử đều không ngủ.
Chỉ có Ngoan Thất ngửa mặt lên trời, cổ kéo thẳng, đã ngủ say như chết.
Hắn còn ngáy, khi hít vào thì đầu lưỡi cuộn về, lúc thở ra thì đầu lưỡi vươn dài, đong đưa theo làn gió.
“Thất gia đúng là phổi bò.” Quả chuông thầm khen.
Trúc Thiền Thiền căng thẳng tới mức run lẩy bẩy, tựa người vào lưng Hứa Ứng, thi thoảng lại thò đầu ra nhìn xung quanh. Thân thể cô còn đang lớn, mặc quần áo của Quách Tiểu Điệp vào rộng thùng thình, hở khắp nơi. Gió lạnh trên núi thổi qua, quần áo thiếu nữ phồng lên, vội vàng ôm chặt lấy thân thể, dáng vẻ cực kỳ đáng yêu.
Bắc Thần Tử lôi đâu ra một cái bàn đá, đặt bàn cờ, tự mình đánh cờ với mình.
Ông lão này là người ưa thể hiện, cho dù đang là buổi tối vẫn có một ánh mặt trời từ trên chiếu xuống, soi sáng bàn cờ của ông lão.
“Dù thế nào đi nữa, ông lão này đúng là rất khí thế.” Quả chuông thầm khen một tiếng.
Hứa Ứng lại nương theo ánh mặt trời của Bắc Thần Tử, tìm hiểu hai trang giấy vàng Nguyên Đạo Chư Thiên cảm ứng, thử nghiệm tu luyện Nguyên Đạo Chư Thiên cảm ứng ngay lúc nguy cấp trước mắt.
“A Ứng cũng phổi bò, không biết sự lợi hại của Thiên ma.” Quả chuông thầm nghĩ trong lòng.
Nhưng nó cũng không hiểu nhiều về thực lực của Thiên ma.
Năm xưa dưới giếng cổ trong miếu hoang trên Thạch sơn có trấn áp một Thiên thần, có lẽ thực lực của Thiên ma và Thiên thần không chênh lệch nhau nhiều. Nhưng Thiên thần này là chủ nhân của quả chuông bắt lại trấn áp, quả chuông không biết nhiều về chiến lực chân chính của Thiên thần.
“Cho dù Bắc Thần Tử không thể ứng phó thì vẫn còn ta.” Nó thầm nghĩ trong lòng.
Hứa Ứng suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cũng bắt tay vào vận hành Nguyên Đạo Chư Thiên cảm ứng, điều động tâm pháp, thông qua Hoàng Đình động thiên câu lấy tiên dược trong huyền hoàng khí.
Theo công pháp vận chuyển, thần thức của ngươi cũng từ từ tăng trưởng, năng lực cảm ứng cũng càng ngày càng mạnh!
Điểm kỳ quái là lần này Hứa Ứng không có cảm thấy mình đứng trong bóng tối, cũng không có cảm giác kỳ lạ bị người khác để ý tới. Nguyên Đạo Chư Thiên cảm ứng hết sức kỳ lạ, khi thi triển môn công pháp này, năng lực cảm ứng của y như được phóng đại vô số lần, có thể tùy ý cảm nhận được đại thiên chư thiên ẩn giấu trong hư không!
“Công pháp thật mạnh mẽ!”
Hứa Ứng không nhịn được thán phục, thần thức của hắn còn có thể chạm tới chư thiên, cảm ứng được màu sắc khác biệt trong chư thiên!
Thậm chí y có thể chạm tới ý thức tự do cổ xưa trong hư không. Những ý thức cổ xưa hùng mạnh gần như không chuyển động, khi chạm tới chúng có thể nghe thấy đạo âm hùng vĩ, như lời cảm khái của những sinh vật vĩ đại, lại như lời tâm cảnh ngợi đối với đạo, mông lung khó hiểu.
Hứa Ứng như con bươm bướm nho nhỏ đi vào khu vườn lộng lẫy phồn hoa.
Bây giờ rốt cuộc y đã hiểu vì sao người của Nguyên gia luôn yêu cầu phản thân phải tuân thủ lễ nghĩa, kiềm chế dục vọng bản thân, giữ cho mình lý trí tuyệt đối.
Vì khi tu luyện Nguyên Đạo Chư Thiên cảm ứng, nếu không thể giữ vững nội yên tĩnh bình thản, không thể duy trì lý trí tuyệt đối, rất có thể sẽ bị đủ loại ý thức cổ xưa trong không gian ảnh hưởng!
Thậm chí khi thần thức của bọn họ cảm ứng chư thiên sẽ bị tà ma ngoại đạo xâm lấn!
Cho nên kiềm chế dục vọng, duy trì lý trí, mới có thể giữ được tính mạng trong lúc tu hành.
Vì vậy người của Nguyên gia mới tạo cho người khác một cảm giác lạnh lẽo xa cách ngàn dặm, không hề niềm nở!
“Có lẽ rất nhiều con cháu Nguyên gia đã chết một cách khó hiểu khi tu luyện công pháp.”
Hứa Ứng thầm nghĩ: “Chẳng trách Nguyên gia nhân khẩu ít ỏi.”
Y phát động Thái Nhất đạo dẫn công, thần thức như tồn như vong, cố thủ Thái Nhất, lập tức tránh được ngoại tà xâm lấn, nhưng người của Nguyên gia không được may mắn như vậy.
Chẳng qua, có lẽ người của Nguyên gia dính phải vận rủi do môn công pháp Nguyên Đạo Chư Thiên cảm ứng mang tới, không liên quan tới bí tàng Hoàng Đình và tiên dược Hoàng Đình. Nếu đổi một loại bí pháp Hoàng Đình đỉnh phong khác, không khéo sẽ thoát được.
“Cường hóa năng lực cảm ứng của thần thức, có thể cảm nhận được thần của một thế giới khác thật không?”