Hứa Ứng nhìn khoảng không gian chẳng lành này, đây là địa điểm mà Bùi gia đã tập hợp tất cả lực lượng na tiên, thử nghiệm mở tiên cảnh.
Thân là thế gia na sư cổ xưa nhất, căn cơ của Bùi gia cực kỳ thâm sâu, tài năng và trí tuệ của thế gia này cũng không có gì để nghi ngờ. Nhưng tập hợp trí tuệ của nhiều cao nhân như vậy mà tiên cảnh được chế tạo ra lại mục nát, đầy những dấu hiệu xui rủi.
Y nhạy bén cảm nhận được trong tiên cảnh mục nát này có một lực lượng mục nát kỳ quái, dường như đang xâm lấn ra phía ngoài.
Y phát động Thiên Nhãn, thậm chí còn thấy không gian bị luồng lực lượng kỳ dị này làm cho mục nát!
Còn địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa mà đạo tượng hình thành đã biến thành thủng trăm ngàn lỗ.
Đột nhiên bộ xương khổng lồ đánh tới, rầm một tiếng đập vào vách ngăn phong ấn vô hình. Bộ xương khổng lồ há miệng, tham lam duỗi ra một đầu lưỡi mục nát, liếm vách ngăn phong ấn, như rất muốn nuốt chửng bọn họ.
“Đó là một vị na tiên à?” Hứa Ứng dò hỏi.
“Là tổ phụ của ta.” Bùi Độ không hề giấu giếm nói: “Trong thời đại của người, kế hoạch tiên cảnh đã được bố trí thỏa đáng. Khi đó Bùi gia ta đã bắt tay vào nghiên cứu công pháp yêu tộc, biết trong thân thể có thứ gọi là khu vực Hi Di. Vì vậy chúng ta dùng thời gian mười mấy đời người, khu vực Hi Di của mấy chục na tiên, tiêu tốn hết của cải trong Bùi gia, tích lũy pháp bảo trong ngàn năm, luyện thành tiên cảnh này; gọi là Đào Hoa Nguyên.”
Ngoan Thất ngẩng đầu lên nói: “Năm Thái Nguyên của đời nhà Tấn, có người ở Vũ Lăng làm nghề bắt cá, đi dọc khe suối, không rõ bao xa...”
(Đây là đoạn trích trong , một trong những tác phẩm tiêu biểu của thời Đông Tấn)
Bùi Độ kinh ngạc nói: “Con rắn nhà ngươi đọc nhiều sách nhỉ.”
Ngoan Thất khiêm tốn nói: “Thi thoảng đọc một hai quyển, tích ít thành nhiều, hơn một trăm năm nên đã đọc không ít sách vở.”
Hứa Ứng không giống Ngoan Thất, đọc đủ thứ thi thơ, các loại văn chương điển cố đều như hạ bút thành văn. Y nhìn Đào Hoa Nguyên này, trong lòng chỉ có chấn động mãnh liệt.
Trong tiên cảnh này có tới hai ba trăm ngon tiên sơn lơ lửng, những tiên sơn này trôi nổi theo thứ tự của ngũ tạng, cũng ứng với Ngũ Nhạc tiên sơn trong khu vực Hi Di.
Giữa bầu trời còn có mảnh vỡ pháp bảo cực lớn, có cái như Kim sơn, lại có cái như Thiên môn, còn có quả chuông vỡ nát, cũng có bảo đỉnh bị ăn mòn hết phần đế.
Dã tâm của Bùi gia rất lớn, tập hợp khu vực Hi Di và địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa do đạo tượng hình thành của mười mấy vị na tiên; cố gắng bảo vệ chốn tiên cảnh này để đạt được trường sinh.
“Trong Đào Hoa Nguyên, lúc đông đúc nhất lên tới ngàn người, ngoại trừ na tiên và các trưởng lão còn có rất nhiều con cháu tư chất hơn người tới đây học tập học vấn của các lão tổ. Vị lão tổ tuổi thọ lâu đời nhất đã sống tám trăm tuổi. Toàn bộ Bùi gia đều cho rằng Đào Hoa Nguyên sẽ vĩnh viễn trường tồn, sinh sống trong chốn tiên cảnh này, vĩnh viễn không phải chịu cảnh tử vong.”
Bùi Độ ánh mắt ảm đạm nhưng sắc mặt như thường nói: “Những năm đó, thậm chí không xảy ra chuyện na tiên tuổi già bất trắc, không có na tiên nào bị ăn. Tổ phụ của ta tu luyện thành na tiên chính ở nơi này. Thế nhưng tiệc vui chóng tàn, Đào Hoa Nguyên đột nhiên sụp đổ.”
Hứa Ứng, Ngoan Thất và quả chuông nghe vậy đều kinh ngạc. Đang yên đang lành sao Đào Hoa Nguyên lại sụp đổ?
Bùi Độ nói: “Sụp đổ rất nhanh chóng, đầu tiên là tiên sơn mục nát, không còn sinh cơ, cho dù kéo thiên địa nguyên khí đến cũng không thể khiến tiên sơn khôi phục sức sống. Sau đó là máu thịt trên người na tiên tan biến, mục nát, có máu thịt thì tử vong, có máu thịt lại sinh trưởng điên cuồng. Thần thức của họ cũng mục nát, thần trí tiêu vong, không còn là người nữa, phải giết chết. Thậm chí những con cháu đi vào Đào Hoa Nguyên cũng gặp dị biến như vậy. Trường sinh, như một lời nguyền rủa.”
Hứa Ứng nhìn bộ xương khổng lồ kia, đó là tổ phụ của Bùi Độ, hắn còn sống, sống trong một hình thái khác, có thể nói là đã được trường sinh.
Nhưng hình thái đó không phải mong muốn của hắn.
Bộ xương khổng lồ gầm thét với bọn họ, ra sức nện vào phong ấn, rất muốn xé rách cấm địa này chạy ra ngoài.
Đột nhiên rất nhiều máu thịt nhúc nhích, không ngừng bò lên người nó, chẳng bao lâu sau đã nhấn chìm bộ xương.
Bùi Độ nói: “Chúng ta phong ấn Đào Hoa Nguyên, sau đó mọi người bàn bạc, tất cả nhất trí là bọn họ không bị tà ác thượng cổ ăn thịt là vì bọn họ trúng nguyền rủa trường sinh, đã bị ô nhiễm. Tà ác thượng cổ như đang né tránh nguyền rủa trường sinh.”
Hứa Ứng hiểu, hắn nói tà ác thượng cổ là đám người chủ nhân Nê Hoàn cung.
Bùi Độ sắc mặt kỳ quái nói: “Cha ta lớn tuổi, khí huyết không đủ, người mạo hiểm đi vào trong cấm địa Đào Hoa Nguyên, cắt lấy một mảnh máu thịt bị nguyền rủa, cấy lên người mình. Bây giờ ông đã ba trăm bảy mươi tuổi, vẫn chưa bị ăn thịt. Nhưng thần trí của ông cũng bị nguyền rủa, có lúc chìm vào điên loạn...”
Quả chuông nghi hoặc; “Kỳ quái, luyện khí sĩ còn sống lâu hơn na tiên, vì sao không gặp nguyền rủa trường sinh?”
Hứa Ứng gật đầu, ngoài luyện khí sĩ ra còn có rất nhiều đại yêu cũng có tuổi thọ lâu dài, nhưng chưa từng nghe có nguyền rủa gì.
Bùi Độ thở dài: “Sau chuyện Đào Hoa Nguyên, Bùi gia đã đổi sang hướng khác.”
Bọn họ bắt đầu nghiên cứu “yêu pháp”.
Có điều lúc đó Chu Tề Vân và Chu gia quật khởi, Chu Tề Vân là dã nhân tới từ nông thôn, không có lễ giáo của thế gia ràng buộc, tùy ý làm bậy, đào bới địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa của na tiên ở khắp nơi, thậm chí tìm tòi mộ phần và động thiên của luyện khí sĩ.
Bùi gia phải tranh đoạt với dã nhân như vậy, đương nhiên không tranh nổi.
Hơn hai trăm năm qua, là hơn hai trăm năm bị Chu Tề Vân chèn ép.
Phụ thân của Bùi Độ bị Chu Tề Vân ép tới mức không thể chết, vì vậy mới vào cấm địa lấy trộm máu thịt bất tử, cấy ghép lên nguyền rủa mình. Hắn lo mình mà chết thì Bùi gia không thể chống lại Chu gia.
“Nhưng Bùi gia ta hưng thịnh hai ngàn năm, đâu phải chỉ là hư danh.”
Bùi Độ dẫn y đi xuống, vòng qua Đào Hoa Nguyên, tới một động thiên khác. Đây là nơi chuyên cất giữ sách cổ điển tịch của Bùi gia. Chỉ thấy vô số giá sách được xếp thành hàng, bên trên xếp đủ loại thư tịch bằng giấy, bằng lụa, bằng da trâu, da dê, bằng trúc, bằng vàng!
Thậm chí còn có các loại pháp bảo như đỉnh đồng, chuông đồng; bên trên cũng có hoa văn dùng để ghi chép!
Ngoan Thất không khỏi trợn mắt há hốc mồm, không kiềm chế được trượt từ vai Hứa Ứng xuống, đi qua đi lại trong động thiên dài dằng dẵng này. Xà yêu thổi một cái, một quyển sách cổ rào rào chuyển động, bên trên đầy những văn tự cổ xưa thần bí.
Bùi Độ cầm một quyển sách lên nói: “Trong thời loạn lạc Vương Mãng, người này chiếm lấy đế vị, có chí trường sinh, thu thập kỳ thư trong khắp thiên hạ, bắt mọi người nộp tất cả sách cổ từ thời Tam Hoàng Ngũ Đế đến thời điểm đó vào trong quốc khố. Sau đó Vương Mãng bị giết, tổ tiên của Bùi gia ta nhảy vào quốc khố, không tranh đoạt bảo bối gì, chỉ chuyên cướp sách vở kinh thư. Bùi gia cướp được một phần mười sách cổ, trong đó có quyển sách bằng thẻ tre này. Trên thẻ tre có nói, Tung sơn có một động thiên thần tiên, bên trong có một vị tiên nhân cư ngụ. Tung sơn, ngay bên cạnh Thần Đô.”