Mục lục
Trạch Nhật Phi Thăng - Bản dịch Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn vốn không ưa quả chuông mấy.

Bản thân hắn theo đuổi đối xứng, cho dù là trận chiến giết na tiên áo trắng Trần Miên Trúc, kiếm của hắn cũng chém vào đường trung tuyến của Thủy Khẩu miếu.

Sau khi Trần Miên Trúc chết đi cũng là cắt một đường tinh tế chính giữa lưng, tấm da bị cắt cực kỳ đối xứng. Hầu hết các na tiên khác chết dưới tay hắn, kể cả Nguyên Vô Kế cũng vậy.

Cho dù là hắn tiện tay chế tạo quả chuông, dấu ấn của nó cũng đối xứng trái phải, có cảm giác mỹ lệ đặc biệt.

Nhưng bây giờ trên người quả chuông có dấu ấn của người khác thì thôi, tám dấu ấn này còn không đối xứng, khiến hắn rất khó chịu.

“Rầm!”

Phía xa có một ngọn núi nổ tung, đó là quả chuông bị Tiêu Dao chung đánh lệch người, công kích vốn đánh về phía Tiêu Dao chung, kiếm quang lại đánh vào ngọn núi.

Tiêu Dao chung không hổ là pháp bảo mà Lý Tiêu Khách tập trung chế tạo, là bảo vật mà hắn gọi là đạo hữu, khi thể hiện uy lực, không chỉ cường đại hơn quả chuông mà còn có thể tự mình kích hoạt những dấu ấn khác biệt, tổ hợp thành thần thông khác nhau, đánh cho quả chuông đỡ trái hở phải, hoàn toàn không thể hoàn thủ!

Hai quả chuông, một vàng óng như thần nhân, một như người nông dân trồng hoa màu bị đè xuống đánh.

Ngoan Thất thấy vậy trong lòng cực kỳ sảng khoái: “Quả chuông nát cũng có ngày hôm nay?”

Đột nhiên con rắn lại giận tím mặt: “Quả chuông vàng kia mà xứng đánh ngài chuông? ngài chuông chỉ có thể thua dưới tay ta, quỳ xuống đất nhận sai với ta!”

Tiêu Dao chung tỏa ra uy lực ngập trời, đồ án vạn vật vạn tượng trên vách chuông như tái hiện chân thực mọi thứ trên thế gian, nhật nguyệt tinh thần, sơn xuyên giang hà, chim thú trùng cá, đủ loại hình tượng đại đạo thể hiện cực kỳ chân thực!

Bốn phía xung quanh nó, mặt trời mặt trăng xoay chuyển, non nước hiện lên, sông dài chảy xiết, thần điểu dị cầm vỗ cánh bay lượn, các loại dị thú long hổ kỳ lân vờn quanh nó.

Uy lực của nó cũng càng ngày càng mạnh mẽ!

Trước đây cả Ngoan Thất và Hứa Ứng đều thấy quả chuông bộc phát toàn lực, nhưng quả chuông bộc phát đạo tượng cũng không thể rõ ràng chân thực như vậy!

Uy lực cũng không cường đại đến thế!

Tiêu Dao chung là trọng bảo mà Lý Tiêu Khách chế tạo, dùng để vượt qua Thiên kiếp, theo bản thân phi thăng tiên giới, rất khác với loại bảo vật chế tạo bừa bãi như chuông đồng.



Nó bị chuông đồng nói là bản sao, không khỏi nổi giận, định cho quả chuông đồng không biết trời cao đất rộng này một bài học khắc cốt ghi tâm!

Ngay lúc nó bộc phát hoàn toàn uy lực của mình, đột nhiên trên vách quả chuông có một dấu ấn kỳ lạ sáng lên!

Quả chuông đồng chỉ vô tình kích hoạt uy lực của dấu ấn này nhưng thiên địa lập tức biến sắc, chỉ trong chớp mắt âm thanh tiên đạo vang lên không dứt, từng luồng tiên quang từ trên trời giáng xuống, trực tiếp đánh tan đạo tượng vận vật vạn loại của Tiêu Dao chung!

“Coong!”

Luồng tiên quang kia không gặp chút trở ngại nào đánh thẳng lên Tiêu Dao chung. Tiêu Dao chung trúng đòn lảo đảo, đạo lượng liên miên bất tuyệt theo đó dồn dập ảm đạm.

Quả chuông vàng này vừa sợ vừa giận, vừa rồi nó luôn áp đảo quả chuông đồng, bất luận là va chạm chính diện hay đọ sức đạo tượng thần thông đều có uy lực vượt trội so với chuông đồng!

Quả chuông này cả chất liệu, dấu ấn, uy lực, cường độ, tốc độ, ứng biến đều kém xa nó!

Không ngờ bao giờ nó lại bị chuông đồng đánh trúng!

“Vốn dĩ ta chỉ định dạy giáo huấn ngươi một chút, không ngờ ngươi lại được đà lấn tới!”

Tiêu Dao chung hét lên, đang định phát động toàn bộ uy lực đánh tan chuông đồng thì đột nhiên cảm thấy nơi mình vừa bị đánh trúng tê dại, dấu ấn của nó, thân thể của nó, không ngờ lại như biến mất một mảng lớn!

Chuông đồng lại lao tới, vang lên tiếng coong, lại bắn ra tiên quang, đánh trúng chuông vàng, đập ngay vào vách Tiêu Dao chung.

Tiêu Dao chung bị đánh lăn lông lốc, bay về phía sau, đập vào một đỉnh núi, làm bụi đất và đá vụn bắn tung tóe.

Nó thấp thỏm lo lắng, chỗ bị ánh sáng của chuông đồng đánh trúng lại như hoàn toàn biến mất.

Đạo tượng vạn vật vạn loại của nó vốn nối liền thành một thể, bao giờ đột nhiên biến mất hai mảng lớn, vạn vật vạn loại không còn hoàn chỉnh, không những khiến uy lực của nó tổn thất, biến hóa đạo tượng thần thông cũng kém xa trước đây!

Chuông đồng bám riết không chịu tha, không ngừng tấn công Tiêu Dao chung, đánh cho chuông vàng không còn sức ngăn cản, chẳng bao lâu sau bên ngoài chuông vàng đã nhấp nhô lồi lõm!

Dấu ấn đạo tượng trên người nó cũng lần lượt biến mất, bị quả chuông phong ấn!

Lúc trước dấu ấn kỳ lạ trên vách chuông được kích hoạt chính là một trong tám phù văn phong ấn mà Hứa Ứng trong trạng thái Ứng gia đã khắc lên người nó, đạo văn chữ “Phong”!

Quả chuông chỉ vô tình kích hoạt đạo văn chữ Phong, bản thân nó không biết dùng phù văn tiên đạo này như thế nào, nhưng Tiêu Dao chung bị phong ấn đạo tượng, thực lực không bằng nó, đương nhiên nó phải ra sức đánh đập một hồi, báo mối thù sỉ nhục vừa rồi!



Toàn bộ Cửu Long sơn, mấy trăm đệ tử, ai nấy đờ đẫn.

Đệ tử của Lý Tiêu Khách hầu hết đều lớn lên trong những châu chuyện của Lý Tiêu Khách và chuông vàng hán kiếm. Trong mắt những đệ tử này, Tiêu Dao chung đã là thần thoại vô địch!

Không giờ giờ phút này biểu tượng vô địch của Cửu Long sơn lại bị một quả chuông không có danh tiếng gì đánh cho không hoàn thủ nổi!

Tiết Doanh An trợn mắt há hốc mồm, lẩm bẩm: “Chẳng lẽ đúng như ngài chuông nói, hắn mới là pháp bảo mà sư phụ chuyên tâm chế tạo. Tiêu Dao chung chỉ là vật thay thế mà sư phụ chế tạo vì nhớ nhung nó?”

Lý Tiêu Khách cũng không nhịn được nhíu mày, nhìn sang Hứa Ứng, lại nhìn quả chuông đồng, cười nói: “Chẳng lẽ dấu ấn trên quả chuông này là tác phẩm của Hứa đạo hữu?’

Hứa Ứng mỉm cười, chắp hai tay sau lưng, thản nhiên nói: “Là ta lưu lại. Lý đạo hữu thấy có được không?”

Lý Tiêu Khách cười nói: “Đương nhiên là được. Năm xưa thần tiên bất lão học vấn như người trời, ta luôn bái phục.”

Hắn đột nhiên trầm giọng nói nói: “Dừng tay!”

Hắn vừa lên tiếng, quả chuông đồng vội vàng dừng tay, nhưng Tiêu Dao chung đã bị nó đánh cho thủng trăm ngàn lỗ, có rất nhiều đạo tượng bị phá hủy, không thể cưú được. Chuông vàng không khỏi nổi nóng, đánh thẳng tới!

Từ khi sinh ra tới giờ nó chưa bao giờ chịu thiệt nặng như vậy, giờ đương nhiên muốn ra tay báo thù.


Mắt thấy chuông đồng sắp bị nó đập bẹp, đột nhiên một bàn tay đánh tới, coong một tiếng đánh lên vách chuông của nó, hất nó bay ngang ra, đập vào một khe núi.


Tiêu Dao chung lảo đảo bay ra, trong lòng hoang mang.


Vừa rồi đánh bay nó chính là Nguyên Thần của Lý Tiêu Khách!


Thế nhưng vì sao Lý Tiêu Khách lại ra tay với mình? Nó không hiểu gì cả.


Rõ ràng mình là pháp bảo mà hắn gửi gắm tình cảm chân thành, rõ ràng hắn gọi mình là đạo hữu, rõ ràng bọn họ đã nói sẽ cùng nhau phi thăng, không vứt bỏ, không buông tha!


Sao đột nhiên lại đánh mình một cái?


Lý Tiêu Khách sắc mặt nghiêm nghị, giọng nói mang vẻ tức giận, phất tay áo nói: “Tiêu Dao đạo hữu, ta đã bảo các ngươi dừng tay, chuông đồng đã dừng tay, sao ngươi còn ra tay tấn công nó? Nếu không có ta ở đây, không khéo ngươi đã gây đại họa rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK