Luồng chấp niệm này vượt xa na tiên áo trắng bị ăn thịt chỉ còn lớp da, vượt qua chấp niệm của những người phục sinh sống không ra sống chết không ra chết ở Vọng Hương Đài!
Luồng chấp niệm này gần với đám người bám trên vách đá muốn leo ra ngoài ở vực Thương Ngô!
Chấp niệm có oán, có hận, có ý nguyện chiến đấu, có điên cuồng, có giết chóc, có không nỡ, còn có khát vọng đối với sự sống.
Nhưng đa phần lại là sợ hãi!
Luồng chấp niệm này như ảnh hưởng tới cả độ cong của thời không, như chồng chất một đoạn thời không nào đó lên!
Lại như đem hiện tại chồng lên quá khứ, đi vào một đoạn lịch sử nào đó.
“Chẳng lẽ đây là chuyện cực kỳ khủng khiếp mà lão thần tiên của Chu gia đã nói?”
Hứa Ứng nhìn bản thân đi tới, cảnh tượng này như thật như ảo, nó rất không chân thực, lại cực kỳ chân thực.
Bản thân kia lớn hơn hắn hiện giờ mấy tuổi, có lẽ đang trong thời thanh niên khoảng hai mươi.
Hắn đi ra từ trong bão cát, tay áo bay phất phới trong gió bão, rung động không thôi.
Hứa Ứng nhìn bản thân bụi bặm mệt mỏi đi qua bên cạnh mình, dừng bước lại. Hứa Ứng quan sát bản thân này, đây như phiên bản của y mấy năm nữa, thành thục hơn, tự tin hơn, ánh mắt rực rỡ không gì sánh được.
Gương mặt hắn nở nụ cười tà mị, vừa tà ác vừa cường đại, không ai bì nổi.
Bản thân kia như không nhìn thấy y,chỉ dừng bước một chút rồi đi thẳng về phía Hứa Ứng, thân thể trùng điệp với y.
Thời khắc đó, Hứa Ứng như thay đổi tầm nhìn, thị giác của y biến thành thị giác của bản thân khác.
Hứa Ứng vội vàng nhìn lên bầu trời, dư uy va chạm giữa quả chuông và Thiên đạo lúc vừa rồi đã biến mất không còn tăm hơi, thậm chí ngay cả hào quang Thiên đạo rực rỡ trên bầu trời cũng không thấy đâu.
“Chuyện cực kỳ khủng khiếp tới thật rồi?”
Hứa Ứng thầm lo lắng, vội vàng gọi Ngoan Thất, nhưng không thấy Ngưu Thất gia đâu, không có trên vai y, cũng không nấp trong cổ áo y, càng không có trong khu vực Hi Di của y.
Hứa Ứng trong lòng phát lạnh, Ngoan Thất và quả chuông cứ như chưa bao giờ tồn tại.
Ký ức liên quan tới Ngoan Thất và quả chuông trong đầu y cũng trở nên mơ hồ.
Mọi chuyện y từng trải qua cứ như ảo tưởng của y, Ngoan Thất và quả chuông như bằng hữu mà y tưởng tượng ra.
Y là ma đầu, đi ngược Thiên lộ, phá hủy Thiên lộ, phá hủy tất cả mọi thứ!
Y thích giết chóc, thích hủy diệt, mang đầy dục vọng hủy diệt.
Hứa Ứng lung lay đầu, cảm thấy mình nhớ lại điều gì, lại như không nhớ ra thứ gì. Cảm xúc muốn hủy diệt này, dục vọng muốn phá hủy này, chẳng lẽ đây thật sự là y năm xưa?
“Không đúng! Không phải ta trở về quá khứ, cũng không phải quá khứ chồng chất tới hiện tại!”
Hứa Ứng suy nghĩ cẩn thận, đột nhiên tỉnh ngộ, hạ giọng nói: “Ta cũng chưa bao giờ ôm đầy dục vọng hủy diệt như vậy, tất cả chỉ là chấp niệm của Thái Ất Tiểu Huyền Thiên quấy phá! Chấp niệm Tiểu Huyền Thiên ảnh hưởng tới hiện thực, khiến ta tưởng mình trở lại quá khứ!”
Y nhìn bốn phía xung quanh, Thái Ất Tiểu Huyền Thiên là dịch trạm trên Thiên lộ, nơi này đã có rất nhiều cường giả tử trận vì trận chiến tru ma.
Những cường giả này là chiến sĩ cường đại nhất Chư Thiên Vạn Giới, ai cũng là luyện khí sĩ phi thăng, trải qua tuyển chọn tàn khốc mới có thể đại diện cho Chư Thiên thế giới của mình xuất chiến!
Bọn họ được Thiên đạo tác động, chiến đấu bảo vệ Chư Thiên Vạn Giới, quyết đấu với ma đầu ở đây, cuối cùng chiến tử tại đây.
“Chấp niệm của luyện khí sĩ mạnh nhất vạn giới đã dung hợp với Thái Ất Tiểu Huyền Thiên, biến thành chấp niệm của Tiểu Huyền Thiên. Mỗi khi tới thời gian nhất định, chấp niệm này sẽ bộc phát!”
“Trong lòng ta không có suy nghĩ tà ác như vậy, không có dục vọng phá hoại và hủy diệt, đó là chấp niệm của những chiến sĩ chết ở đây, bọn họ cho rằng ta như vậy.”
“Vì vậy khi chấp niệm của họ dung hợp với Tiểu Huyền Thiên, tái hiện tình cảnh năm xưa, ta biến thành ta trong chấp niệm của họ. Bọn họ tưởng tượng ra ta.”
“Chứ không thật là ta.”
Hứa Ứng mới nghĩ tới đây, đột nhiên sa mạc rung chuyển, từng bộ xương trắng cao lớn nguy nga dồn dập đứng dậy từ trong sa mạc.
Theo những bộ xương trắng này đứng lên, sa mạc nhanh chóng rút lui, màu xanh biếc mênh mông từ quá khứ kéo tới, trải lên trên sa mạc, biến thành non nước núi sông!
Chỉ trong khoảnh khắc, bốn phía đã hóa thành chim hót hoa nở, như một mảnh đất lành nơi Tiên giới!
Trong sa mạc, những mảnh vỡ pháp bảo khổng lồ dồn dập bay ngược lên, tổ hợp giữa không trung, tái hiện trạng thái toàn thịnh năm xưa!
Đó là từng món trọng bảo với uy năng cường đại không thể tưởng tượng nổi, bên trên khắc từng đạo lý mà cường giả của các Chư Thiên tìm hiểu được, lưu dấu tâm pháp và đại đạo của họ!
Mỗi món trọng bảo ở đây đều có uy lực sánh ngang quả chuông!
Còn những bộ xương trắng nguy nga kia cũng từ từ mọc ra máu thịt, hồi phục lại diện mạo thật sự. Đống pháp bảo cũng lần lượt bay trở lại bên cạnh bọn họ.
Bọn họ nhanh chóng lùi lại phía sau, khu vực Hi Di vỡ nát trong sa mạc cũng bay về, hạ xuống sau lưng bọn họ, cứ như thời gian đảo ngược.
Bọn họ lùi tới thời khắc thành đá xuất hiện, từng chiến sĩ cường đại đi ra khỏi thành đá, bước vào trạm trung chuyển trên con đường phi thăng này.
Ánh mắt bọn họ sáng rực, gương mặt nở nụ cười, mang đầy tự tin.
Bọn họ là cường giả mạnh nhất của các thế giới, trận chiến này bọn họ người đông thế mạnh, chuẩn bị sung túc, lại có thần khí Thiên đạo làm hậu thuẫn.
Trận chiến này, bọn họ tuyệt đối không thể thua được!
Hứa Ứng nhìn những sinh mệnh sống sờ sờ đó, đây chính là chấp niệm của những luyện khí sĩ cường đại này, ẩn hóa tới ý thức tư duy của mình, khiến mình sa vào tình cảnh nửa thật nửa giả không hư không thực này!
“Chính là chấp niệm trước khi chết của bọn họ đã tạo ra chuyện cực kỳ khủng khiếp đó.” Hứa Ứng thầm nghĩ.
Đột nhiên, ánh mắt những luyện khí sĩ bước ra khỏi thành đá đồng loạt nhìn vào người y. Hứa Ứng trong lòng nghiêm nghị, ngàn người chỉ trỏ còn thấy căng thẳng, huống chi là luyện khí sĩ phi thăng được lựa chọn từ Chư Thiên Vạn Giới?
“Ma đầu!” Một cô gái dung mạo như tiên hạ giọng nói, ánh mắt toát lên vẻ căm thù.
“Viu!”
Một lưỡi rìu bay tới mang theo sát khí ngập tời, chém thẳng xuống đầu Hứa Ứng!
Sát khí kia khuấy động, khiến cho thần thức của Hứa Ứng rối loạn, trong lòng chỉ thấy sợ hãi: “Ta làm sao đỡ nổi trọng bảo cỡ này, tuyệt đối không đỡ nổi! Ta chỉ là một luyện khí sĩ bé nhỏ cảnh giới Giao Luyện kỳ, làm sao mà...”
“Rầm!”
Y thấy bản thân giơ tay lên, trước khi lưỡi rìu kia chém xuống đã nắm chặt lấy nó, giữ lưỡi rìu trên không trung.
Uy lực ẩn chứa trong lưỡi rìu khổng lồ bộc phát, rầm một tiếng, phủ quang bổ thành một cái khe kéo tới tận chân trời, khiến mặt đất vỡ ra, xuất hiện một khe nứt sâu mấy dặm, dài hơn trăm dặm!
Còn dưới chân y, mặt đất vẫn bằng phẳng như trước, không hề thay đổi
Hứa Ứng cảm thấy mặt mình mỉm cười, nghe thấy mình nói gì đó. Nhưng rốt cuộc bản thân nói gì thì không ai nghe được, đương nhiên chấp niệm không lưu dấu giọng nói của hắn vào trong thiên địa này.
Nghênh tiếp y là ngàn vạn trọng bảo bay lên, che kín giọng nói của y.
Hứa Ứng cảm thấy nguyên khí trong cơ thể mình nhanh chóng lưu chuyển, bàn tay phát lực, bộp một tiếng bóp nát cái rìu khổng lồ kia!
Y không lùi mà tiến, đón đầu ngàn vạn trọng bảo, phất ống tay áo, xuất chưởng đánh lên một tòa bảo tháp.