Quả nhiên trên mi tâm Hứa Ứng có một hoa văn hình tia sét, chẳng qua nó cực kỳ mờ nhạt, không nhìn kỹ thì khó mà phát hiện ra được.
Cô gần như dán sát mặt Hứa Ứng, vừa quan sát hoa văn tia sét, vừa tồn tưởng, ghi chép chuyển hóa hoa văn tia sét thành đạo tượng, vừa nói: “Hoa văn tia sét này chắc là manh mối mà hắn lưu lại trước khi mất trí nhớ. Ta nghi ngờ ngay khoảnh khắc phong ấn được mở, hắn đã chuẩn bị cho việc bị phong ấn lại.”
Hứa Ứng ngoan ngoãn ngồi đó, bị hơi thở của cô thổi vào mặt, gương mặt đỏ lên, vội vàng dời ánh mắt đi, hỏi: “Thiền Thiền, ngươi luyện hóa bao nhiêu tiên dược trong cơ thể rồi?”
“Mới luyện hóa một chút...”
Trúc Thiền Thiền nói đến đây, đột nhiên tỉnh ngộ, nhìn y với vẻ ngạc nhiên, la lên thất thanh: “Ngươi nhớ ra ta rồi à?”
Hứa Ứng gật đầu nói: “Vừa rồi ta từ Vũ Lăng trở về, đột nhiên nhớ được một chút. Vì sao tu vi của ngươi lại trì trệ như vậy? Theo lý mà nói, ngươi nên luyện hóa tiên dược trong cơ thể.”
“Ta muốn kìm hãm tu vi lại, tu luyện na pháp, rồi lại thống nhất pháp môn luyện khí và na pháp.”
Trúc Thiền Thiền thở dài nói: “Ta phất hiện hình như tiên dược mà ta trộm được từ Đâu Suất cung không đủ chèo chống cho ta thành tiên. Pháp môn luyện khí trong thời đại của ta không phát hiện ra thân thể lục bí, còn tiên dược mà ta trộm được từ Đâu Suất cung chỉ có thể tăng cường tâm lực tới cấp độ tiên nhân. Cho dù ta luyện hóa toàn bộ tiên dược cũng không chống nổi thiên kiếp.”
Cô ưỡn thẳng người, ánh mắt nhấp nháy nói: “Trong thời gian ngươi biến mất, ta rút kinh nghiệm xương máu, quyết định phải mở thân thể bí tàng, na khí kiêm tu! Chẳng qua khi tu vi của ta lên tới cảnh giới Trùng Lâu lại đột nhiên phát hiện ra một việc.”
Sắc mặt cô rất nghiêm nghị, nói: “Ta không mở được thân thể bí tàng!”
Hứa Ứng cười nói: “Ngươi không có thuật tầm long định vị, đương nhiên không thể mở thân thể bí tàng.”
Trúc Thiền Thiền lắc đầu nói: “Ngươi ném mấy quyển sách về thuật tầm long định vị trong bụng con rắn, ta vào trong đó lúc nào chẳng được, cũng đọc hết đống điển tịch đấy rồi. Ta cũng là người tư chất thông minh, tìm ra mấy bí tàng không khó. Nhưng sau khi tìm ra bí tàng ta vẫn không mở được.”
Hứa Ứng không hiểu chút nào.
Trúc Thiền Thiền ngồi kết bằng, sau lưng hiện lên một cô nương trưởng thành, chính là Ngọc Trì của cô, mang theo thần quang lấp lánh, uy nghiêm khó tả, giơ tay kéo tay Hứa Ứng.
Hứa Ứng chỉ cảm thấy thân thể hơi động, bất giác bay lên theo cô.
Y cúi đầu nhìn lại, thấy dưới đất vẫn còn một bản thân khác, bản thân kia lấp lánh ánh sáng, cực kỳ chói mắt.
“Á, kéo sai mất rồi, sao lại kéo thân thể ra?”
Trúc Thiền Thiền phiền muộn nói, đẩy Hứa Ứng xuống, bắt lấy cánh tay của hồn phách Hứa Ứng, từ từ bay lên, chui vào thân thể bản thân.
Thân thể Hứa Ứng ngã ngồi dưới đất, không hề nhúc nhích.
Hai người đi tới Hỗn Độn hải trước tiên.
Cho dù hồn phách Hứa Ứng rất mạnh mẽ, nguyên thần của Trúc Thiền Thiền cũng không yếu, nhưng vẫn bị Hỗn Độn hải đang dâng trào mãnh liệt chấn nhiếp. Chỉ thấy Hỗn Độn hải này lớn hơn Hỗn Độn hải của Hứa Ứng vô số lần, Hỗn Độn Nê Hoàn thì như một viên Thiên Châu, trấn thủ chính giữa Hỗn Độn hải.
Ánh mắt hai người nhìn vào đó, lập tức có cảm giác thiên địa vặn vẹo, không ngừng rơi xuống Hỗn Độn Thiên Châu, cực kỳ khó chịu!
Ngọc Trì của Trúc Thiền Thiền nắm lấy tay Hứa Ứng, y phục phất phới, bay qua Hỗn Độn hải mênh mông vô ngần. Nơi này sóng nước dâng trào, mang đầy tạp âm hỗn độn, khiến người ta khó lòng tập trung tinh thần.
Trúc Thiền Thiền lớn tiếng nói: “Ta dùng thần thông mạnh nhất cũng không cách nào mở được viên Hỗn Độn Nê Hoàn này! Khi tu vi cảnh giới của ta tăng cường, Hỗn Độn Nê Hoàn cũng không ngừng tăng cường! Ta trùng tu nguyên thần, sau khi nguyên thần hình thành, viên Nê Hoàn đã ép cả Hỗn Độn hải trầm xuống! Bây giờ viên Nê Hoàn này đã lớn hơn lúc đó mấy chục lần!”
Hứa Ứng đi theo cô, tránh xa Hỗn Độn Nê Hoàn, cực kỳ lo lắng bay qua Hỗn Độn hải.
Bọn họ đi qua mười hai tầng lầu, tới Tâm Nhạc tiên sơn, đi vào trong tiên sơn tâm thất, tìm thấy bí tàng Giáng Cung.
Đâu Suất tiên hỏa trong Giáng Cung cháy rừng rực, bất cứ thần thông nào cũng khó mà giữ nổi uy lực, đạo tượng sẽ bị thiêu đốt thành tro bụi, khó mở hơn lúc ở Khấu Quan kỳ đâu chỉ vạn lần!
Bọn họ lại tới bí tàng Hoàng Đình, bí tàng Ngọc Trì, độ khó khi mở hai bí tàng này cũng tăng lên không biết bao nhiêu lần. Huyền Hoàng khí đã cực kỳ hùng hồn, trấn áp vô số chư thiên thế giới, Ngọc Hư thanh khí ngưng kết như ngọc, gần như không thể mở nổi.
Hai người đứng bên ngoài bí tàng Ngọc Trì, Trúc Thiền Thiền thở dài: “Đại ác nhân phá hỏng con đường phi thăng, muốn phi thăng thì chỉ dựa vào tiên dược ở Đâu Suất tiên cung thôi vẫn không đủ, còn cần tiên dược của năm tòa tiên cung khác. Ta không thể tốn thêm ba vạn năm tới tiên cung khác đánh cắp tiên dược, như vậy cách đơn giản nhất chính là mở thân thể lục bí. Chỉ có điều tu vi càng cao, càng khó mở lục bí.”
Hứa Ứng suy nghĩ xuất thần, đột nhiên nghĩ tới một khả năng đáng sợ: “Nếu tu luyện tới Phi Thăng kỳ, còn mở được lục bí không?”
Trúc Thiền Thiền lắc đầu nói: “Ta mới tu luyện tới cảnh giới Trùng Lâu thôi mà sử dụng thần thông mạnh nhất cũng không thể mở được bí tàng, cần phải tìm pháp bảo mà mình để lại năm xưa mới có thể mở được. Nếu tu luyện tới Phi Thăng kỳ, cho dù dùng pháp bảo mà ta luyện cho Chu Thiên tử cũng tuyệt đối không thể mở được!”
Hai mắt Hứa Ứng sáng lên: “Ta biết lý do chủ nhân Nê Hoàn cung lập bẫy ăn thịt người rồi. Hắn là luyện khí sĩ Phi Thăng kỳ, tự thấy không đủ lực lượng nhưng lại không thể mở bí tàng của bản thân, tu vi thực lực không thể tiến bộ, vì vậy hắn phải lập bẫy, truyền bá na pháp, khiến người khác tu luyện bí tàng giúp hắn!”
Trúc Thiền Thiền nói :”Nhưng hắn chỉ truyền thụ pháp môn của bí tàng Nê Hoàn...”
Cô lập tức tỉnh ngộ: “Ý ngươi là thân thể lục bí, sáu loại truyền thừa na pháp, tất cả đều là của hắn? Hắn không chỉ nhận được Nê Hoàn, Giáng Cung, Hoàng Đình, Ngọc Trì, Ngọc Kinh, Dũng Tuyền, hắn muốn thu hoạch hết!”
Trúc Thiền Thiền hít một hơi lạnh, lẩm bẩm: “Thằng nhãi ấy ác đến vậy à? Nếu sư đệ của ta còn sống, chẳng phải nó cũng ác vậy sao?”
Cô khó mà tin nổi.
Hứa Ứng suy nghĩ rồi nói: “Có một chuyện rất quái lạ. Sáu tháng trước ta mở bí tàng Hoàng Đình, câu lấy tiên dược thần thức nhưng không có cảm giác bị người khác để mắt tới. Chuyện này chứng minh một điều, chủ nhân Hoàng Đình chính là một trong ba chủ nhân bí tàng từng để mắt tới ta!”
Y dừng lại một chút rồi nói: “Người này đã nhắm vào ta sẵn rồi, không cần nhìn lại lần nữa. Không biết Nguyên Vị Ương đã bù đắp xong Nguyên Đạo Chư Thiên cảm ứng chưa. Nhưng nếu không bù đắp, lão tổ Nguyên Vô Kế nhà nàng ấy sẽ gặp nguy hiểm.”
Y nhớ lại Nguyên Vị Ương, trong đầu lại hiện lên Nguyên Như Thị, vì vậy cố chấp cho rằng Nguyên Vị Ương chính là cô bé bảo y nếm son.
Lúc này có người lên núi, là một nam tử trẻ tuổi, hắn cúi người nói: “Có phải Hứa Ứng lão tổ không? Gia sư lệnh cho ta tới đưa thiệp mời.”
Hứa Ứng nghi hoặc: “Sư phụ của ngươi là ai?”
Nam tử trẻ tuổi trả lời: “Từ Phúc.”