Môn công pháp này có năng lực không gian hơn người, không gian chồng chất, súc địa thành thốn chỉ là chuyện nhỏ.
Cho dù hiện tại tu vi thực lực của Hứa Ứng đã đạt tới đỉnh phong tại nhân gian, nhưng vẫn hết sức khâm phục thần thông của Thanh Bích tiên tử.
Tuy tốc độ của Thanh Bích không bằng Hứa Ứng nhưng không gian chồng chất, một thu một phóng là đi cả ngàn dặm, cực kỳ lợi hại.
Trong lúc nhất thời Hứa Ứng cũng khó mà rút ngắn khoảng cách, hai người một trước một sau bay phía xa, đằng sau là Ngoan Thất ra sức tăng tốc, nhưng lại cách bọn họ càng ngày càng xa.
Hứa Ứng nhấp nháy mắt, lúc trước Thanh Bích đuổi theo nam nhân có nốt ruồi lệ từng nói nam nhân có nốt ruồi lệ đi ra từ vực Thương Ngô. Hiển nhiên Thanh Bích biết nam nhân có nốt ruồi lệ.
“Chuyện này thật quá trùng hợp. Chẳng lẽ Thanh Bích là kẻ gặt hái sau cùng?”
Y mới nghĩ tới đây, đột nhiên thấy hành tung của Thanh Bích trước mặt trở nên chao đảo bất định, lúc đông lúc tây, khiến người ta khó mà suy tính, cứ như đang lẩn tránh y đuổi theo.
Trong lòng Hứa Ứng thầm căng thẳng, tiếp tục đuổi tới.
Đột nhiên y hiểu ra: “Không phải Thanh Bích đang tránh né ta truy đuổi mà là đang truy đuổi một người khác! Người kia định cắt đuôi cô ấy nên hành tung mới chao đảo bất định như vậy, dẫn tới Thanh Bích đuổi theo người kia cũng phải biến hóa phương vị theo, trông như định cắt đuôi ta.”
Hứa Ứng nghĩ tới đây cũng thoáng yên tâm: “Người mà cô ấy đuổi theo chính là kẻ gặt hái sau cùng! Cô ấy không dám dừng lại chờ ta là lo mất dấu kẻ đó!”
Sau lưng y đột nhiên hiện ra hai động thiên Giáng Cung và Nê Hoàn, hai động thiên na tổ đồng thời vận chuyển, chỉ trong chớp mắt đã tăng cường tâm lực và thân thể y tới mức cực hạn!
“Rầm!”
Hai chân Hứa Ứng phát lực, không gian chồng chất tầng tầng lớp lớp trước mặt bị đè ép, phát ra tiếng nổ vỡ nát, xung quanh dấy lên lôi hỏa, ầm ầm nổ tung, dư âm khuấy động!
Tốc độ của Hứa Ứng lập tức tăng tới cực hạn, nhanh chóng rút ngắn khoảng cách với Thanh Bích tiên tử!
Đây là lần đầu tiên y dùng phương thức bạo lực như vậy để đi đường, bỏ qua bất cứ đại đạo pháp tắc hay thần thông phi hành gì, trực tiếp dùng lực lượng và thân thể nghiền nát không gian, khiến tốc độ bản thân vượt qua bất cứ thần thông phi hành hay đại đạo pháp tắc!
Đột nhiên Thanh Bích tiên tử xoay sang rẽ theo một hướng khác.
Hứa Ứng vội vàng chuyển hướng, khổ nỗi y đuổi theo như vậy kém linh động hơn nhiều so với Thanh Bích, khó mà đổi hướng. Tới lúc Hứa Ứng đổi hướng xong lại thấy Cửu Nghi sơn càng lúc càng gần.
Y nhìn từ xa lại thấy Thanh Bích tiên tử hạ xuống một ngọn núi trong đó, thiếu nữ y phục bồng bềnh, vóc dáng ẩn hiện. Hứa Ứng lập tức đi tới ngọn núi kia, hai đại động thiên na tổ đang vận hành cao tốc sau lưng cũng chậm rãi khôi phục bình tĩnh.
Nhưng trong lòng y không bình tĩnh nỗi, vì nơi này là Cửu Nghi sơn, trên Cửu Nghi sơn có cố nhân của y.
Trên ngọn núi này có một ngôi mộ hoang, bên trong mai táng túi da của Chu Tề Vân. Một cố nhân khác là A Phúc ngốc nghếch cũng sinh sống tại đây.
Cố nhân của Thanh Bích tiên tử cũng tới đây khiến Hứa Ứng nghi ngờ A Phúc ngốc nghếch, nhưng y lập tức phủ định suy đoán này. Vì A Phúc ngốc nghếch thù hận na pháp hơn bất cứ ai, cho rằng na pháp là tà thuật gặt hái thế nhân, không tiếc mình bố trí mưu kế khắp thiên hạ, tự mình phá hủy na pháp.
Thế thì cố nhân của Thanh Bích tiên tử là ai?
“Phía nam Tiêu Tương, vực sâu Thương Ngô, dưới Cửu Nghi sơn, thần tiên bất lão.”
Tòa Cửu Nghi sơn này cũng là nơi y và Thanh Bích từng sinh sống, Hứa Ứng chăn nuôi dưới chân núi, Thanh Bích tu tiên trên núi.
Hai người từng có những ngày tháng không tệ.
Nhưng đó là chuyện của hơn ba ngàn năm trước.
“Người mà Thanh Bích đuổi theo trở lại Cửu Nghi sơn, chẳng lẽ lúc đó người này cũng ở trên Cửu Nghi sơn?”
Hứa Ứng đột nhiên nhớ tới một chuyện, Cửu Nghi sơn là sư môn của Thanh Bích tiên tử!
Khi đó Hứa Ứng bị người giám sát gột rửa ký ức, đưa tới thôn trang dưới Cửu Nghi sơn, trở thành một cậu bé chăn dê chăn trâu. Y xua đàn trâu đàn dê lên núi gặp được Thanh Bích tiên tử đang tu luyện trên núi.
Thiếu nữ gội đầu bên dòng suối, Hứa Ứng ở bên cạnh chăn dê.
Y tới thăm hỏi mới biết thiếu nữ là tiên tử tu luyện trong núi, thế là thường xuyên tới đây. Thiếu nữ kia cũng thường tới, đôi bên dần quen thuộc, mãi tới lúc thiếu nam thiếu nữ bất giác động tình, thiếu nữ mới cảm nhận thấy không đúng, lẳng lặng rời khỏi y.
Hứa Ứng nhớ lại chuyện này, trong lòng lại có tình cảm khó tả dâng lên.
Nhưng y lại càng nghi hoặc.
“Môn phái khi xưa của Thanh Bích ở đây, bây giờ cô ấy lại bám theo người nọ tới nơi này, chẳng lẽ kẻ gặt hái sau cùng lại là đồng môn của cô ấy?”
Hứa Ứng tỏa thần thức ra bao phủ phạm vi ngàn dặm, lục lọi khắp nơi trong Cửu Nghi sơn, tìm kiếm vị trí Thanh Bích tiên tử.
“Nếu nơi này từng có một môn phái, vậy vì sao không có bất cứ dấu vết gì?’
Hứa Ứng tìm kiếm kỹ lưỡng, Bích Thủy đàm dẫn tới vực Thương Ngô ở ngay dưới chân núi, động thiên Thái Hư nằm trong Bích Thủy đàm. Động thiên Thái Hư chắc là tài sản riêng của môn phái này, nhưng môn phái này không có cung điện kiến trúc gì, cũng không có sơn môn.
Đột nhiên Hứa Ứng cảm nhận được A Phúc ngốc nghếch trên một ngọn núi khác. A Phúc ngốc nghếch đang giảng bài, dạy bảo các đệ tử Cửu Nghi tông.
Cửu Nghi tông đệ tử đông đúc, có khoảng hai ba ngàn người, trong đó chim chóc muông thú chiếm đại đa số, ít có nhân tộc.
Trong lòng Hứa Ứng máy động, bay lên ngọn núi kia, lẫn vào đám người, ngồi xuống lẳng lặng nghe giảng.
A Phúc ngốc nghếch thấy y, khá kinh ngạc nhưng vẫn kiên nhẫn giảng bài, đợi giảng xong một môn công pháp mới tuyên bố tan học.
Các đệ tử dồn dập rời khỏi, A Phúc ngốc nghếch đi về phía Hứa Ứng, cười nói: “Sao ngươi lại rảnh rỗi tới chỗ ta nghe giảng.”
Hứa Ứng ánh mắt nhấp nháy nói: “Công pháp ngươi truyền thụ cho bọn họ rất thú vị, có thể để ta xem thử không?”
A Phúc ngốc nghếch lấy ra một thẻ ngọc đạo thư, là một thẻ trúc xanh biếc, nói: “Đây là một kẻ ngốc truyền cho ta, ta thấy môn công pháp này rất không tệ, tìm hiểu thấu đáo rồi truyền lai cho đệ tử Cửu Nghi tông.’
Hứa Ứng nhận lấy thẻ ngọc đạo thư, xem xét kỹ lưỡng, chỉ thấy trên thẻ ngọc đạo thư này lưu lai công pháp là
Hứa Ứng lĩnh ngộ cẩn thận, chỉ cảm thấy phù văn tiên đạo này ẩn chứa huyền diệu về không gian, là lĩnh vực mà trước đây mình chưa bước sâu vào.
“Ngươi có thể kể lại quá trình thằng ngốc kia truyền lại Hồ Thiên Chứng Đạo kinh không?” Hứa Ứng dò hỏi.
A Phúc ngốc nghếch kể lại chuyện Thanh Bích tiên tử ẩn cư trong động thiên Thái Hư nhưng đột nhiên rời khỏi, mình vào trong động thiên Thái Hư thì tình cờ gặp được Ngọc Hồ tiên nhân, hắn muốn nhận đệ tử.