Mục lục
Trạch Nhật Phi Thăng - Bản dịch Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hứa Ứng nghiêm túc đáp: “Tương Tương cô nương dung mạo thanh thú diễm lệ, đôi mắt như trăng sao, làn da trắng trẻo, tập trung tất cả vẻ đẹp của thế gian.”

Thương Ngô cười ha hả, vuốt râu nói: “Phẩm hạnh nữ nhi Tương Tương của ta thế nào?”

Hứa Ứng thản nhiên nói: “Tương Tương cô nương đối xử thân mật với mọi người, thông minh nhạy bén, không đem cái uy của Thiên thần ra đe dọa, chỉ có cái dịu dàng đáng yêu của Tương nữ, ở cạnh cô ấy như bên làn gió xuân ấm áp.”

Thương Ngô cười ha hả nói: “Thế thì tốt rồi, thế thì tốt rồi.”

Hứa Ứng thầm nghĩ: “Thần linh Thương Ngô có vẻ rất đắc ý về Sở Tương Tương, gặp ai cũng nhắc tới con gái của mình, may mà ta học được lời khen nữ nhân ở chỗ Thất gia.”

Hai người mỗi bên có suy nghĩ riêng, dần dần đi vào vực Thương Ngô.

Thương Ngô giả bộ vô tình nói: “Hứa đạo hữu, Bắc Đế cho ngươi lợi lộc gì vậy?”

Hứa Ứng lắc đầu nói: “Ta và Bắc Đế coi nhau là đạo hữu, Bắc Đế đối đãi với ta như bạn bè, giúp ta diệt trừ Nguyên Thần na tổ Na Tướng. Na Tướng định ám toán ta, bố trí rất nhiều Thiên ma mai phục ở Bỉ Ngạn Minh Hải, chỉ chờ ta mở động thiên là chui ra ám toán. May có Bắc Đế nên ta mới may mắn thoát được một kiếp.”

Thương Ngô vội vàng ghi lại, thầm nghĩ: “Bắc Đế giúp hắn xử lý một vị na tổ, giết một số Thiên ma, cứu tính mạng hắn. Cái này thì khó rồi, na tổ chỉ có sáu tên, chết một tên là bớt một người. Bảo lão hủ bắt một tên chắc cũng được, nhưng làm sao cứu tính mệnh hắn?’

Hứa Ứng tiếp tục nói: “Tuy Bắc Đế hơi ngượng ngùng nhưng lại hết sức nhiệt tình, còn giúp ta tìm kiếm ký ức quá khứ, thậm chí không ngại đắc tội với kẻ đã phong ấn ta, giúp ta phá giải phong ấn ký ức tới cuối đời nhà Thương đầu đời nhà Chu. Cũng vì vậy hắn có nhà mà không thể về, đành dọn cả Phong Đô sơn rồi bỏ đi lang thang.”

Y nói tới đây, lại thầm giật mình, trong lòng như có làn nước ấm phun trào.

Y nhớ ra đủ những chuyện bất hạnh trong quá khứ của bản thân, vốn còn thấy hận đời, hận không thể giết sạch tất cả mọi người, giết tới mức thiên hôn địa ám.

Nhưng lại nghĩ tới Bắc Âm Đại Đế nhiệt tình như vậy, có thể thấy thế gian còn có người tốt, lệ khí cũng nguôi ngoai chút ít.

Thương Ngô nghe vậy, lại thấy khó khăn.



“Cái tên Bắc Đế này làm nhiều chuyện cho hắn vậy, thậm chí bị ép không thể không vác Phong Đô sơn đi lang thang. Chắc chắn ta không thể làm được tới mức đó.”

Thương Ngô lẳng lặng thở dài, thầm nghĩ: “Chuyện ta có thể làm chỉ là có một cô con gái tốt... chỉ một cô con gái còn chưa đủ!”

Ông lão thầm mắng Bắc Âm Đại Đế làm quá nhiều chuyện cho Hứa Ứng, lại nghĩ: “Dẫu sao ta cũng phải đi xử lý một na tổ, giúp hắn đoạt lại một động thiên na tổ. Lại cho hắn cưới Tương Tương, thế mới coi là có thành ý! Bắc Âm Kim Ô, ép lão hủ không còn đường nào khác để đi!”

Lại nghĩ tới một vị cự đầu khác của cõi âm, trong lòng không khỏi để ý: “Lão già kia cũng muốn lấy một bình Dao Trì tiên thủy, e là phải tốn càng nhiều.”

Đột nhiên Thương Ngô trở nên cẩn thận, cố gắng đưa Hứa Ứng đi tránh những chỗ có ánh sáng.

Hứa Ứng thấy lạ, nói nhỏ: “Đạo huynh, sao vậy?”

Y còn chưa dứt lời chỉ thấy trên đỉnh đầu có hai luồng sáng lớn chiếu xuống, lần theo giọng nói của y!

Thương Ngô vội vàng kéo y trốn vào trong bóng tối, tránh khỏi hai cột sáng kia. Hứa Ứng nhìn ra phía ngoài, chỉ thấy chủ nhân của hai cột sáng là một quái nhân tay cầm roi dài mặt không biểu cảm, đang bay ngang qua vực Thương Ngô.

Hứa Ứng trong lòng máy động, y đã từng thấy những người này, được gọi là người giám sát vực sâu.

Bọn họ cực kỳ thần bí, xưa nay không tiếp xúc với người ngoài, chỉ cầm theo roi, nếu thấy vực sâu có điểm lạ là cầm roi quất thẳng xuống, cho tới khi không còn gì lạ!

Thương Ngô đợi kẻ giám sát vực sâu đi khỏi mới nói nhỏ: “Đám người này giám sát ta, hơi tí là vung roi quất thi thể của ta, bắt thi thể của ta ôm cõi âm xâm lấn dương gian... Trước mặt là bí cảnh Thương Ngô, nơi ta cư trú. COn gái, Tương Tương! Khách quý tới.”

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑

Hạo Kinh.

Thái bộc Công Dương Sách nhanh chóng chạy về, Chu Thiên tử biết tin lập tức triệu kiến. Công Dương Sách thuật lại nguyên văn lời nói của Hứa Ứng, trong lòng để ý: “Thiên tử nổi nóng, máu chảy thành sông. Thần tiên bất lão gì chứ, chém đầu tất! Chỉ cần Thiên tử ra lệnh một tiếng, ta sẽ tới giết Trúc Thiền Thiền và con rắn, cho chúng chôn cùng thần tiên bất lão...”

Chu Thiên tử trầm ngâm trong chốc lát rồi truyền lệnh: “Tốt thôi, thế thì di chuyển Hạo Kinh tới vực Thương Ngô.”



Công Dương Sách vui mừng, rút phắt thanh kiếm ra, cười nói: “Thần xin được đi lấy thủ cấp... đợi đã, bệ hạ nói gì cơ?”

Chu Thiên tử sắc mặt nghiêm nghị, đứng dậy nhìn về phương nam nói: “Thần linh Thương Ngô chắc là Thương Ngô Đại Đế của cõi âm, một trong tứ đại cự đầu của cõi âm. Hứa đạo hữu đã để mắt tới quả nhân như vậy, đương nhiên quả nhân phải đích thân tới dó. Mau truyền lệnh cho Trúc Thiên công!”

Công Dương Sách kinh sợ, đầu óc rối loạn, đợi tới khi nghe truyền Trúc Thiên công, hắn lại không khỏi mừng rỡ, run rẩy nói: “Bệ hạ định chặt đầu cô ta à?”

Chu Thiên tử lườm hắn một cái, quát: “Di chuyển Hạo Kinh tới vực Thương Ngô, không có Trúc Thiên công làm sao làm được!”

Công Dương Sách cực kỳ uất ức, kêu lên: “Bệ hạ, lúc trên Bỉ Ngạn Thần Chu ngài có nói vậy đâu! Lúc đó, ngay trước mặt văn võ bá quan ngài đã nói khi về sẽ chặt đầu cô ta tế cờ cơ mà! Đến giờ ngài còn chưa chặt!”

Chu Thiên tử cả giận nói: “Còn dám nhắc tới chuyện này, ta chặt đầu ngươi tế trời trước đấy! Mau đi mời Trúc Thiên công đến đây, phải dùng lễ nghi tiếp đón! Đúng rồi, mời cả Thái sư đến nữa, quả nhân có chuyện cần bàn bạc với ông ấy!”

Thái sư Khương Tề nghe tuyên triệu nhanh chóng chạy tới, Chu Thiên tử lại sai người gọi cả văn võ bá quan, thuật lại tin tức mà Công Dương Sách đưa về, nói: “Hứa Ứng để Thái bộc đưa tin cho quả nhân, bảo quả nhân mang theo Hạo Kinh tới vực Thương Ngô.”


Khương Thái sư suy nghĩ một chút rồi nói luôn: “Nhất định phải đi!”


Chu Thiên tử cười nói: “Quả nhân cũng có ý đó.”


Khương Thái sư nói: “Thần linh Thương Ngô là Thương Ngô Đại Đế, vực Thương Ngô là đường hầm nối liền âm dương, Thương Ngô Đại Đế là Thiên thần thống lĩnh hai thế giới âm dương. Hứa Ứng đồng ý ra mặt làm cầu nối, giúp chúng ta kết giao với vị thần linh cổ xưa này, đương nhiên chúng ta phải nắm chắc cơ hội.”


Thái bộc Công Dương Sách nghe vậy trợn mắt há hốc mồm, thế mới biết vì sao sau khi nghe ông lão đầu đội vương miện gai kia là Thương Ngô, Chu Thiên tử lập tức có ý định dời đô sang.


“Ta còn tưởng Hứa công tử ra oai áp chế bệ hạ, không ngờ lại là Hứa công tử cho bệ hạ một cơ hội.” Hắn thầm nghĩ trong lòng.


Chẳng qua, thần tiên bất lão Hứa Ứng, năm xưa chỉ là một phàm nhân trường sinh, từ khi nào lại có bản lĩnh lớn như vậy?


Hắn nghĩ tới đây lại vội vàng nói: “Còn một chuyện nữa, Hứa công tử bảo để Thất gia, ngài chuông, Thảo gia và Trúc Thiên công tới tìm công tử trước.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK