Mục lục
Trạch Nhật Phi Thăng - Bản dịch Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hứa Ứng cười nói: “Chúc mừng đạo huynh.”

Y đột nhiên hiểu ra.

Lúc trước y còn không biết Thiên thần từ đâu tới, vị Tương Ngô sơn thần này xuất hiện, cuối cùng cũng giải đáp một nghi vấn trong lòng y. Hóa ra thần linh được dân chúng tế lễ, dần dần tồn tại ngang trời đất, trong thân thể từ từ hình thành phù văn Thiên đạo tự nhiên.

Thần linh như vậy phi thăng lên thế giới Thiên đạo, chính là Thiên thần ở đó.

Tương Ngô sơn thần lắc đầu nói: “Ta không muốn phi thăng, một là không nỡ rời khỏi ngọn núi này và con dân thờ cúng ta, hai là cảm thấy cực kỳ sợ hãi phi thăng. Ta từng thấy vài vị tiền bối còn cổ xưa hơn ta, trên người bọn họ có phù văn do thiên địa đại đạo ngưng tụ, luyện thành pháp bảo, bọn họ phi thăng tới một thế giới khác. Sau đó, họ bị sát hại.”

Hứa Ứng ngơ ngác: “Bị sát hại?’

Tương Ngô sơn thần nói: “Trong thế giới mà chúng ta phi thăng tới có một đám ngụy thần chiếm cứ nơi đó. Nếu chúng ta cảm ứng thiên địa, có dấu hiệu phi thăng, sẽ khó thoát khỏi độc thủ của bọn chúng. Vì vậy mấy năm nay ta cứ nơm nớp lo sợ, phải cố gắng che giấu cảm ứng với thế giới đó.”

Hắn dừng lại một chút: “Ta từng gặp luyện khí sĩ trong nhân loại các ngươi, cũng là Phi Thăng kỳ, nắm giữ lực lượng không kém gì ta, bọn họ cũng không dám phi thăng. Chẳng lẽ cũng giống như ta?’

Hứa Ứng nhanh mồm nhanh miệng nói: “Chúng ta là bị Thiên kiếp siêu cấp cắt đứt giấc mộng độ kiếp phi thăng, không phải bị Thiên thần sát hại.”

Tương Ngô sơn thần cười nói: “Chẳng giống nhau à? Đều là do thần tiên phi thăng trước không muốn kẻ phi thăng tới sau chiếm dụng tiên nhân của bọn họ, vì vậy ra tay ngăn cản con đường phi thăng, giữ gìn lợi ích của bọn chúng.”

Hứa Ứng thán phục, cười nói: “Đạo huynh nhìn nhận thấu triệt thật.”

Y cáo từ Tương Ngô sơn thần, dẫn Ngoan Thất và quả chuông cùng đi khỏi.

Ngoan Thất dò hỏi: “A Ứng, quả chuông của Tương Ngô sơn thần cực kỳ lợi hại, thậm chí đã có đôi chút uy năng của Thiên đạo, chẳng lẽ là thần khí Thiên đạo?”

Hứa Ứng suy đoán: “Còn chưa phải. Nếu hắn phi thăng tới Tiên giới, có lẽ Tương Ngô chung kia sẽ biến thành thần khí Thiên đạo, nhưng hắn không phi thăng, nó cũng không cách nào trở thành Thiên đạo thật sự.”

Trên người Tương Ngô sơn thần có rất nhiều phù văn Thiên đạo nguyên thuỷ, vẫn đang trong quá trình hình thành, hiển nhiên muốn chuyển hóa triệt để thành phù văn Thiên đạo, còn phải có cơ duyên lớn.

Vì vậy, nếu hắn muốn lột xác thì chỉ có phi thăng!

“Nhưng vẫn còn một số điều quái lạ. Xét theo phù văn Thiên đạo đang hình thành trên người Tương Ngô sơn thần, chắc là phù văn Thiên đạo chính xác.”

Hứa Ứng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, miệng lẩm bẩm: “Nếu là tế lễ thành thần bình thường, thế thì phù văn trên người Thiên thần của thế giới Thiên Đạo cũng là phù văn Thiên đạo chính xác. Thế nhưng, sao phù văn trên người bọn họ lại có nhiều sai lầm như vậy?”



“Chắc chắn là vật nhân tạo chứ không phải Thiên thần cảm ứng thiên địa đại đạo sinh thành.” Quả chuông nói.

Hứa Ứng gật nhẹ đầu, nói: “Thế thì Thiên thần sinh ra do cảm ứng thiên địa đại đạo đã đi đâu?”

Câu hỏi này thì quả chuông không cách nào trả lời.

Lúc này Ngoan Thất lại mở miệng nói: “A ba, a ba a ba!”

Quả chuông nghe xong như lọt vào sương mù, chẳng hiểu gì cả.

Nhưng Hứa Ứng lại như hiểu được, dò hỏi: “Ý ngươi nói Mạnh Bà là một Thiên thần nguyên bản?”

Cọng cỏ tím trên đầu Ngoan Thất lúc lắc nói: “A ba a ba a ba!”

Hứa Ứng cau mày nói: “Đông Nhạc cũng có thể là Thiên thần nguyên bản?”

Ngoan Thất gật đầu: “A ba a ba!”

Hứa Ứng suy nghĩ một hồi, không thể không thừa nhận nói: “Thất gia nói rất có lý. Thiên thần nguyên bản cảm ứng thiên địa đại đạo, nghe theo mệnh lệnh của Thiên đạo, không theo điều khiển của tiên nhân. Rất có thể bọn họ tranh đấu thất bại, bị tiên nhân đuổi khỏi thế giới Thiên Đạo, đổi lại là một số kẻ nghe lời. Thiên thần nguyên bản không nghe lời, thế thì tạo ra một số ngụy thần. Thiên thần nguyên bản muốn phi thăng, thế thì giết chết Thiên thần nguyên bản.”

Tiên thảo màu tím dương dương đắc ý, nói: “A ba a ba.”

Quả chuông cười nói: “Câu này thì ta hiểu, ý là trẻ nhỏ dễ dạy.”

Hứa Ứng hừ một tiếng, thầm nghĩ: “Đông Nhạc tiên sinh bảo ta tới Côn Lôn lấy một gáo Dao Trì tiên thủy cho hắn, rốt cuộc hắn muốn làm gì?’

Bọn họ lại bay tiếp mấy ngày, cuối cùng cũng gặp những luyện khí sĩ và na sư khác. Hứa Ứng ngẩng đầu quan sát, chỉ thấy một làn sương trắng xóa che khuất tầm nhìn của họ.

Một lúc lâu sau, y mới phát hiện có gì đó không đúng.

Đây không phải mây mù che khuất bầu trời mà là một ngọn tuyết sơn. Một cảm giác áp lực khó tả ập tới.

Cuối cùng cũng tới Côn Lôn.



Hứa Ứng tâm thần xao động, trước đó không lâu lúc gặp Mạnh Bà, đi qua Vọng Hương đài, y đã thấy ngọn tuyết sơn này ở xa xa!

“Quê hương của ta ở ngay gần đây!”

Y kích động tới mức bàn tay run rẩy, đi tới đi lui trên đỉnh đầu Ngoan Thất.

Ngoan Thất bay vào trong núi, đột nhiên gió tuyết ập tới. Gió tuyết càng lúc càng dữ dội, thậm chí đập lên kiếm khí xung quanh Ngoan Thất, khiến tốc độ phi hành của Ngoan Thất càng ngày càng chậm.

Trong gió tuyết còn có tiếng sấm, càng tới gần ngọn tuyết sơn này thì tiếng sấm càng vang dội.

Thậm chí Hứa Ứng còn ngửi được một mùi khói lửa, giống như khí hương hỏa, khiến y thầm giật mình, sau đó lập tức tỉnh ngộ: “Thất gia, ngọn núi này là sống! Có người lễ núi, tế lễ như thần linh! Chúng ta xông vào khí hương hỏa của ngọn núi này!”

Ngoan Thất nghe vậy thầm ngạc nhiên.

Tế lễ ngọn núi như thần linh, gió tuyết chính là khí hương hỏa vây quanh ngọn núi, thế thì pháp lực của ngọn núi này sẽ cường đại tới nhường nào?

Lúc này những luyện khí sĩ và na sư khác cũng dồn dập thi triển thần thông, hoặc tế pháp bảo lên, bay vào trong tuyết sơn, định đi xuyên qua cơn bão tuyết.

“Quay lại!”

Ngoan Thất lớn tiếng hô với bọn họ: “Mau quay lại!”


Tuy những luyện khí sĩ và na sư kia có nghe thấy tiếng hắn nhưng lại hoàn toàn không để trong lòng, tiếp tục bay vào trong núi, định bay xuyên qua rìa ngọn tuyết sơn đi vào trong núi.


Không ít người thi triển thần thông, tế ra pháp bảo, chống lại gió tuyết, cũng có truyền nhân tới từ đại phái cổ xưa, ngồi Ly Long bảo liễn, hai con Ly Long cực kỳ cường đại kéo xe, trên xe mang theo đủ loại bảo vật, bay vào trong gió tuyết.


Ngoan Thất thấy vậy cũng không thể khuyên họ tiếp được, lập tức đổi hướng, dùng hết sức bay ra phía ngoài, thi triển kiếm khí của mình phá vỡ gió tuyết nặng nề, định chạy ra khỏi phạm vi bao phủ khí hương hỏa của ngọn tuyết sơn.


Hứa Ứng quay đầu lại lớn tiếng nói với đám người kia: “Đừng công kích gió tuyết của tuyết sơn, cẩn thận chọc giận hắn, mau trở về!”


“Cố công tử, đó chính là Hứa Ứng, mệnh danh thần tiên bất lão.”


Trên Ly Long bảo liễn, một na tiên Cao gia nói với thiếu niên trong xe kéo: “Năm xưa hắn tinh thông đủ loại pháp môn luyện khí, dung hợp na pháp, đại náo Thần Đô, trong thế hệ trẻ có danh tiếng vô lượng.”


Trong xe kéo, Cố công tử y phục lộng lẫy, trang điểm kỹ càng, quay đầu lại nhìn về phía Hứa Ứng nói: “Không ngờ hắn vẫn còn sống sót, mà còn tu được bản lĩnh không tệ.’

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK