Mục lục
Trạch Nhật Phi Thăng - Bản dịch Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cảnh tượng này quá chấn động, nửa ngày sau hắn vẫn chưa khôi phục tinh thần!

Hứa Ứng bơi tới chỗ nước sâu, nước không quá cổ, vừa nhảy vừa đập nước với Nguyên Vị Ương, cười nói: “Nguyên huynh đệ, xuống đây chơi đi!”

Nguyên Vị Ương sắc mặt đỏ bừng, cúi đầu đi lên thượng du, lớn tiếng nói: “Ta tới đó tắm, ta không quen tắm cùng người khác...”

Bước chân của hắn càng lúc càng nhanh, đi thẳng lên thượng du.

“Quy củ của người trong thành đúng là kỳ quái. Người nông thôn chúng ta luôn tắm cùng nhau.” Hứa Ứng lắc đầu.

Nguyên Vị Ương đi lên trên vài dặm, gần tới thượng nguồn con sông mới dừng lại, hết nhìn đông lại nhìn tây một lúc lâu, còn dùng thần thức tra xét một hồi, thấy không có ai mới bắt đầu cởi quần áo.

Hắn nghĩ tới dáng vẻ của Hứa Ứng, một lời không hợp là cởi quần áo, sắc mặt đỏ bừng lên.

Lại nghĩ tới cảnh Hứa Ứng để mông trần nhảy xuống sông, gương mặt càng nóng đỏ.

Hắn cởi từng món y phục xuống, xếp y phục hết sức chỉnh tề, không chút bừa bãi, cẩn thận từng lợi ích từng tí đứng dậy, hai tay ôm trước ngực, đột nhiên ma xui quỷ khiến thế nào lại nhìn xuống dưới, sau đó giơ hai ngón tay nhổ mạnh một sợi lông, cười khanh khách thành tiếng.

Hắn vui vẻ chạy thẳng về phía dòng sông như Hứa Ứng, miệng hét a a, vù một tiếng nhảy xuống sông, làm bọt nước bắn tung tóe.

Giứa sông, một thiếu nữ ra sức hất nước, xoay tròn vung vẩy bọt nước, cười nói: “Thật tự tại!”

Một lúc lâu sau, cô mới nhớ ra phải rửa những vết bẩn trên người, bèn chà xát thân thể, chà đi chà lại mấy lần. Cô lại đi tới chỗ nước cạn, tế lên tấm gương để bốn phía, quay quanh thân hình, kiểm tra kỹ càng xem đã tắm rửa sạch sẽ hay chưa.

Cô giơ tay nhẹ nhàng xoa những chỗ dễ còn vết bẩn như dưới ngực và đầu gối, cả kẽ ngón tay ngón chân, móng tay cũng được kiểm tra cẩn thận. Xong xuôi mới lên bờ, mặc lại từng món y phục.

Cô soi gương chỉnh sửa dung nhan, một lúc lâu sau thiếu nữ lại biến thành một thiếu niên tuấn lãng.

Nguyên Vị Ương theo đường cũ trở về, tới nơi Hứa Ứng tắm rửa. Hứa Ứng và con rắn lớn đều không có mặt, nhưng hương thơm tươi mới lan tới, khiến người ta thèm nhỏ dãi.

Nguyên Vị Ương lần theo mùi thơm đi tới, chỉ thấy Hứa Ứng và con rắn lớn dựng quả chuông lên, coi quả chuông lớn như cái nồi, trong chuông đổ đầy nước, Long Thu đã vào nồi.

Quả chuông vẫn còn kêu la: “Ăn của chùa phải quét lá đa. Không ai được nói chuyện hôm nay ra ngoài, nếu không ngài chuông đây sẽ đập nát sọ của hắn!”



Nguyên Vị Ương vội vàng đi tới, trong lòng vừa kinh ngạc lại vừa buồn cười.

Quả chuông này có ý thức riêng, thậm chí còn có thể tu luyện, có thể giao lưu với người khác, hiển nhiên là dị bảo đỉnh cấp trong số pháp bảo!

Không ngờ bọn Hứa Ứng lại coi nó như cái nồi, dùng để nấu cá trạch, mà nó không lấy làm hổ thẹn, ngược lại còn la ó ai để lộ bí mật thì giết người đó.

Tác phong quá vô sỉ, ngoài dự liệu của mọi người.

“Thương thế của ngài chuông đã đỡ hơn chưa?” Nguyên Vị Ương dò hỏi.

Quả chuông khên: “Vẫn là Nguyên lão đệ hiểu chuyện, không như hai người các ngươi, về cái là đòi ăn, không buồn hỏi ta một tiếng. Ngoại thương của ta đã khá hơn rồi, nhưng nội thương vẫn còn. Yêu nữ cực kỳ lợi hại, muốn diệt trừ ấn ký mà ả ta lưu lại, ta còn phải lấy thêm một chút khí huyết. À, còn phải siêng năng tu luyện.”

“Ăn cắp khí huyết thì có.” Ngoan Thất tức tối nói.

Quả chuông tức giận, rung lên leng keng: “Lấy không phải ăn cắp! Lấy, hừ...”

Vị của canh Long Thu rất tươi ngon, uống vào bụng khiến người ta có cảm giác nguyên khí như Long Thu bơi qua bơi lại, khơi thông kinh mạch, thoải mái không gì sánh được. Thịt Long Thu càng tươi mềm không gì sánh được, cực kỳ ngon miệng!

Hứa Ứng hái lá cây làm bát, cuống lá làm đũa. Nguyên Vị Ương chưa bao giờ tưởng tượng được mình lại có lúc ăn uống như vậy, cô chỉ cảm thấy mình ăn bữa này không khéo còn nhiều hơn đồ ăn thức uống trong mười lăm năm qua!

Sau khi ăn uống no đủ, hai người một rắn nằm lăn dưới đất, ngửa mặt lên trời, không động đậy nổi nữa.

Quả chuông la hét bảo bọn họ đứng dậy rửa chuông, nhưng bọn họ đều đã no căng, còn chẳng muốn động ngón tay, nói gì tới chuyện phiền phức như rửa chuông?

Quả chuông mắng chửi ầm ĩ, tự chạy vào sông rửa ráy bản thân.

Một lát sau, Hứa Ứng, Ngoan Thất và Nguyên Vị Ương nhảy lên, không hẹn mà cùng tu luyện.

Quả chuông tức giận mắng tới nát cả chuông, nhưng không biết hai người một rắn ăn quá nhiều Long Thu, trong cơ thể tích tụ quá nhiều năng lượng mà không có chỗ phát tiết, bị căng phình ra, không thể làm gì khác, đành phải đứng dậy tu luyện, không phải tự nhiên lại chăm chỉ như vậy.

Hứa Ứng và Ngoan Thất vừa phát động đạo dẫn công vừa thực hiện đủ các tư thế kỳ quái, hai loại công pháp vận hành song song, không hề quấy nhiễu. Nguyên Vị Ương thì vừa tu luyện [Nguyên Đạo Chư Thiên cảm ứng], vừa quan sát hình chiếu huyệt vị quanh người Hứa Ứng, đồng thời so sánh với [Nguyên Đạo Chư Thiên cảm ứng], thời gian dần qua, một môn công pháp mới bắt đầu nảy sinh trong lòng cô.



Đợi tới khi năng lượng trong canh Long Thu được tiêu hóa hết, hồn phách thần thức của Hứa Ứng đạp chân lên mây, leo lên tầng trời đầu tiên sau huyền quan trong khu vực Hi Di.

Y đứng trên tầng trời thứ nhất, ngạo nghễ giữa thiên địa, trong lòng bỗng nảy sinh hào khí. Xem thử thiên hạ hiện giờ, thế loạn dần lên, liệu người bắt rắn ở Vĩnh châu như ta có vị trí nào không?

Bọn họ ném nhánh hòe, xương cá trạch vào hố lửa, hủy thi diệt tích, quét dọn sạch sẽ rồi mới xuống cây.

Hứa Ứng và Nguyên Vị Ương nhảy xuống dưới cây, cách mấy chục trượng là đạp chân vào vỏ cây mượn lực, lại tiếp tục hạ xuống, nhẹ nhàng như hồ ly, linh động như bươm bướm bay lượn.

Ngoan Thất thì nhanh chóng trườn qua những khe hở trên vỏ cây, đột nhiên kêu lên: “A Ứng, ta ăn quá nhiều đồ ngon, e rằng sắp Khấu Quan! Chết rồi, không khéo ta còn lột xác nữa!”

Hứa Ứng dừng bước quay đầu lại nói: “Lần trước ngươi lột xác phải mất mấy ngày lận. Lần này vừa Khấu Quan vừa lột xác, e rằng cũng phải mất mấy ngày. Ngươi ở lại trên cây trước đã, ngài chuông ở lại bảo vệ ngươi, đợi khi lột xác xong lại xuống tìm ta.”

Quả chuông từ sau đầu y bay ra, đi tới bên cạnh Ngoan Thất.

Ngoan Thất quay người nhảy xuống bên dưới, tăng tốc, đuổi kịp Nguyên Vị Ương.

“Nguyên huynh đệ, lão tổ Chu gia không phải người lương thiện, nếu có cơ hội ngươi và Kiêu bá nhất định phải đào tẩu.” Hứa Ứng nhỏ giọng nhắc nhở.

Trong lòng Nguyên Vị Ương hơi rung động, nhìn sang phía y, khá nghi hoặc.


Hứa Ứng kể lại chuyện mình phát hiện ra căn nhà đá trong Tần Nham động, nói: “Kinh thư không mang đi được thì hắn đốt sạch. Đối với kinh thư còn vậy nói gì đối với người? Đợi chúng ta giải mã [Đà Ẩu tiên thư] xong, chúng ta chính là kinh thư không thể mang đi được.”


Nguyên Vị Ương ngầm hiểu, nói: “Đối với hắn thì lưu lại tính mạng của chúng ta cũng như lưu lại kinh thư trong Tần Nham động năm xưa. Hắn phóng hỏa đốt cháy kinh thư, cũng sẽ giết chúng ta với lý do tương tự.”


Bọn họ đi xuống dưới cây hòe, chỉ thấy lão đầy tớ áo xanh Kiêu bá sắc mặt nghiêm túc đứng đó, dường như đã đợi khá lâu.


Nguyên Vị Ương nhìn thấy Kiêu bá, bước chân hạ xuống đất, lập tức che giấu tâm trạng thiếu nữ, trở lại thành vị công tử thanh thoát, đi về phía lão đầy tớ áo xanh, nói với giọng ôn hòa: “Kiêu bá, chờ lâu chưa?”


Cô quay đầu lại, mỉm cười với Hứa Ứng: “Hứa yêu vương, ngày khác lại tụ họp, rất mong được trao đổi với ngươi.”


Hứa Ứng khẽ cúi người, Nguyên Vị Ương cũng cúi đầu.


Kiêu bá hung hăng trừng mắt với Hứa Ứng một cái, đi theo sau Nguyên Vị Ương. Nhưng lão lại không biết bản tính bị giam cầm trong lòng lâu ngày đã được phóng thích, giờ nhốt vào thì được bao lâu?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK