Mục lục
Trạch Nhật Phi Thăng - Bản dịch Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ầm!”

Pháp lực ngập trời va chạm, mái tóc trắng của Na Lý bay phất phới, sau lưng hiện ra Ngọc Hư cung, chín tầng tiên quang chiếu rọi ra ngoài, rực rỡ chói mắt, dần dần vượt qua Tổ Long!

Tổ Long Triệu Chính thầm giật mình: “Không thể nào! Không ai có thể thắng trẫm về mặt pháp lực! Côn Lôn~~”

Hắn hét dài một tiếng, sau lưng hiện ra dị tượng dãy núi Côn Lôn!

Từ sau khi tàn tích Côn Lôn tái hiện thế gian, hắn đã tới nơi đây, bắt đầu dùng bước chân làm thước, đo đạc Côn Lôn, chỉ thiếu tòa Ngọc Hư phong trước mắt là hắn có thể đặt Côn Lôn vào trong đạo tượng của mình.

Bây giờ thần công của hắn chưa hoàn thiện, nhưng na tổ Na Lý thật quá cường đại, khiến hắn không thể không thi triển chiêu thức mạnh nhất còn chưa hoàn thiện!

Pháp lực của hắn lại dâng lên, nhưng Ngọc Hư cung sau lưng Na Lý lại là cả một tòa Bỉ Ngạn, e rằng hắn phải luyện thành đạo tượng Côn Lôn, bổ sung chỗ thiếu trong Thần Châu mới có thể địch nổi!

Đột nhiên Phượng Dao nhìn thấy tình thế của hắn, thân hình bay tới, như Thiên tiên giáng lâm, giơ chỉ đâm vào hư không, điểm lên mi tâm na lý.

Na Lý kêu rên, cong ngón tay búng một cái, động thiên Ngọc Trì sau lưng Phượng Dao đột nhiên thoát khỏi người cô, rơi rụng như chiếc lá, bị ngón tay của Na Lý chém xuống.

Phượng Dao khí tức tán loạn, ngã xuống đất phun ra một ngụm máu.

Động thiên Ngọc Trì của cô là tự mình tu luyện cả trăm ngàn lần, không ngờ gặp phải na tổ Ngọc Hư cung là trực tiếp bị chém rung, tu vi hao tổn nhiều.

Tâm thần cô hoang mang, không ngờ lại không cảm nhận được động thiên Ngọc Trì của mình.

Cô vội vàng quan sát bí tàng Ngọc Trì, trong lòng cảm thấy nặng nề, bí tàng Ngọc Trì đã vững chắc tới mức không cách nào mở ra, kể cả tiên khí cũng không thể lay chuyển nổi.

Tổ Long nắm lấy cơ hội, tập kích đâm về phía Na Lý, ngay lúc Na Lý sắp bị thương, mắt thấy chuẩn bị chém vị na tổ này dưới kiếm, đột nhiên thân hình vị tiên ông tóc trắng nhảy về phía sau, hạ vào Ngọc Hư cung sau lưng.

Hào quang Ngọc Hư cung thu liễm, biến mất không còn tăm hơi, con rắn lớn đốm đỏ cũng biến mất theo.

Trước Ngọc Hư cung, Từ Phúc thấy đường về đột nhiên biến mất, trong lòng nghiêm nghị, lại thấy tiên hỏa lập tức rung chuyển, nói: “Na tổ Na Lý chặt đứt động thiên của Phượng Dao rồi, còn không yên lòng giết vào Ngọc Hư cung. Hứa quân, ngay cả Tổ Long cũng không cản được hắn, ngươi còn không mở Ngọc Hư cung ra?”

Tiên hỏa xao động, tác sang hai bên, một con rắn đốm đỏ uốn lượn trườn tới, lọt vào tầm mắt của Từ Phúc và Chu Thiên tử.

Na tổ Na Lý chậm rãi đi ra, thở dài nói: “Các ngươi tội gì phải... tự tìm đường đết?”

Từ Phúc đứng trên tiên sơn, mỉm cười nói: “Tự tìm đường chết? Ngươi tưởng ngươi có Bỉ Ngạn Ngọc Hư là có thể coi thường anh hùng trong thiên hạ?”



Hắn nghênh tiếp Na Lý.

Hứa Ứng nhìn cánh cửa Ngọc Hư cung, trong đầu trống rỗng, y càng tập trung suy nghĩ càng không nghĩ ra phải làm sao để mở cánh cửa này, dần dà đầu váng mắt hoa.

Đột nhiên vẻ mặt y ngơ ngác, loáng thoáng thấy một người đứng trước mặt y, giơ bàn tay lên, trong bàn tay có phù văn tiên đạo bay ra, khắc lên cánh cửa Ngọc Hư cung.

Đó là bóng dáng chính y.

Hứa Ứng cũng giơ bàn tay lên, nhẹ nhàng ấn lên cửa, thần thức điều động nguyên khí, trong lòng bàn tay bay ra phù văn tiên đạo rực rỡ.

“Ken két.”

Cánh cửa Ngọc Hư cung khẽ rung nhẹ, tiếp đó tách sang hai bên.

Chu Thiên tử ngơ ngác: “Mở được rồi?”

Hứa Ứng nhấc chân đi vào Ngọc Hư cung, Chu Thiên tử khôi phục bình tĩnh, cũng bước vào theo.

Trong Ngọc Hư cung, một tiên lô khổng lồ cao bằng ba người nằm dưới đất, trong lò hương thuốc nức mũi, nhưng bên ngoài lô đỉnh lại dán phù triện phong tỏa, kim quang lấp lóe, khiến người ta không thể tiếp cận.

“Phong ấn vẫn còn, tiên lô này chưa bao giờ mở ra!”

Chu Thiên tử kinh ngạc: “Tiên lô chưa mở, thế thì chín hạt tiên đan mà na tổ Na Lý lấy ra là luyện từ cái gì?”

Hai người liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều lộ vẻ bất an.

Tiên lô trong Ngọc Hư cung có dán phù triện, phù triện chưa từng bị phá hủy, cho thấy tiên lô chưa bao giờ được mở, thế thì rốt cuộc chín hạt tiên đan của Na Lý là cái quái gì?

Tiên lô to lớn, trên vách lò khắc dấu đạo tượng cực kỳ phức tạp, ngoài lò có ngọn lửa lay động.

Tiên đan được luyện chế trong lò chắc đã thành thục, bị phong ấn trong lòng. Bên ngoài Ngọc Hư cung, đám người đánh cắp tiên dược chính là hương thuốc tỏa ra từ trong tiên lô này.

Còn tiên hỏa bên ngoài cung chắc là tiên hỏa luyện chế tiên đan trong lò.

“Có thể thấy na pháp na thuật không phải đạo pháp chân chính mà là cảnh giới mà người ta sáng tạo ra để hỗ trợ tu luyện.’

Chu Thiên tử nhìn tiên lô, thở dài nói: “Tiên lô này là nguồn gốc của tiên dược Ngọc Trì, na sư hấp thu lực lượng từ tiên dược Ngọc Trì, tiến hành luyện hóa, biến thành pháp lực hùng hồn. Nhưng khởi nguồn của loại pháp lực này không phải tự nhiên mà là nhân tạo.”



Hứa Ứng khẽ gật đầu nói: “Từ Phúc không chấp nhận na khí kiêm tu, cho rằng luyện khí mới là chính xác, cũng có đạo lý của hắn.”

Sắc mặt y buồn bã.

Chẳng lẽ con đường của Từ Phúc mới là con đường đúng đắn?

Chẳng lẽ na pháp thật sự là dị đoan? Tuy là đường tắt nhưng lại là ma đạo, có tai họa ngầm cực lớn?

Y không phải kẻ ngu xuẩn mất khôn, nếu na khí kiêm tu là con đường sai lầm, thế thì y sẽ từ bỏ con đường này.

Nhưng chứng minh con đường mà mình theo đuổi là sai lầm khiến y đau khổ.

Hứa Ứng đi tới một bên Ngọc Hư cung, chỉ thấy trên vách tường có một luồng tiên hỏa, trên tiên hỏa cũng có tiên hỏa cũng có lô đỉnh nhưng nhỏ hơn nhiều. Bên cạnh có bàn, trên bàn có cân, còn có công cụ mài thuốc.

Trên cần còn đặt một ít tiên dược dạng bột, hương thuốc nức mũi.

Mặt bàn còn có một số dược liệu, là rễ cây lá cây thân cây, máu thịt của dị thú không biết tên, cũng đầy mùi thuốc.

Chu Thiên tử đi tới bên cạnh y, cùng y kiểm tra những thứ này, nghi hoặc nói: “Những thứ này để làm gì?”

Trên mặt bàn có một tờ đan phương, trên đó viết tên dược liệu.

Hứa Ứng cầm dược liệu lên, phối thuốc dựa theo đan phương, dùng cân ước lượng trọng lượng dược liệu, thực hiện từng bước một theo đan phương, chỉ còn một vị thuốc cuối cùng.


“Đại dược mà đan phương nói là cái gì?” Hứa Ứng nghi hoặc nói.


Chu Thiên tử nhìn tiên dược như tro tàn kia, ánh mắt nhấp nháy, không nói câu nào. Lúc này giọng nói của Từ Phúc vang lên: “Ngươi cân tro tàn thử xem.”


Hứa Ứng và Chu Thiên tử quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Từ Phúc đứng trên Phương Trượng tiên sơn, thản nhiên bay tới, quần áo không rối, khí tức như thường, không có vẻ gì là bị thương.


Hứa Ứng và Chu Thiên tử trong lòng giật thót. Vừa rồi Từ Phúc chủ động nghênh tiếp na tổ Na Lý, Hứa Ứng và Chu Thiên tử đều đoán hắn không chết cũng phải lột mất một lớp da, không ngờ Từ Phúc bình an mà Na Lý không còn bóng dáng!


Chẳng lẽ thực lực của Từ Phúc còn cường đại hơn cả Tổ Long?


“Từ đạo hữu, tình hình chiến đấu ra sao?” Chu Thiên Tử dò hỏi.


Từ Phúc nói đầy ẩn ý: “Ta thi triển một thần thông mà hắn từng thấy, khiến hắn sợ hãi thối lui.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK