Mục lục
Trạch Nhật Phi Thăng - Bản dịch Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đột nhiên, tiếng chửi bới của quả chuông vang lên: “Đã bảo Nê Hoàn cung động thiên phúc địa trong Tần Nham động không phải động thiên phúc địa mà, chỉ là trò lừa gạt dọa dẫm vớ vẩn thôi, sao ngươi vẫn không tin, kiên quyết đòi đi đào? Bây giờ trên người ta toàn là bùn! Ngươi bỏ A Ứng ở đây, không biết A Ứng có bị nữ quỷ hút cạn không!”

Giọng nói của Ngoan Thất cũng vọng lại: “Chắc chắn nữ quỷ kia không thể thái bổ A Ứng đâu, ta thấy cô ta bị nhốt trong gương rồi. Hơn nữa nữ quỷ trong quan tài nói nơi này là địa điểm phi thăng. Nếu đã là địa điểm phi thăng thì chắc chắn phải có chỗ bất phàm!”

Đúng lúc này, quả chuông chú ý thấy Hứa Ứng đang ngồi ở một góc, không khỏi vui mừng, vội vàng bay tới cười nói: “A Ứng, cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi! Mau lên, để ta hút hai cái! Tên khốn kiếp Ngoan Thất không cho ta hút khí huyết, nói ngày nào cũng như bị nữ quỷ thái bổ ba trăm lần. Đúng là khốn nạn, nữ quỷ thái bổ mà tinh tế như ta à?”

Hứa Ứng vội vàng nói: “Ngài chuông, ta hôn mê lâu ngày, khí huyết không ổn. Hai ngày nữa rồi tính.”

Quả chuông đành bỏ qua, nói rất thành khẩn: “Ngươi phải tăng cường tu luyện. Ngươi đã hôn mê hơn mười ngày rồi, tức là đã trì hoãn hơn mười ngày, chuyện học hành như đi ngược dòng nước, không tiến ắt sẽ lùi.”

“Ngài chuông dạy chí phải.” Hứa Ứng khiêm tốn học hỏi, lại lên tiếng thăm dò: “Nữ quỷ trong phòng là sao?”

Ngoan Thất trườn tới, toàn thân đầy bùn, cười nói: “Bị nhốt trong gương đồng, không thể hại người được. Chúng ta thấy cô ta đáng thương nên giữ lại. Vừa rồi chúng ta đi tìm địa điểm phi thăng ở Vô Vọng sơn, sợ có dã thú hại ngươi nên đặt ngươi trong phòng của cô ta.”

Hứa Ứng mặt mũi tối sầm: “Con người ai lại thất đức như vậy?”

Nhưng y lập tức khôi phục bình thường: “Hai tên này vốn chẳng phải người, không cần khắt khe quá.”

Y hoạt động gân cốt nói: “Hôm đó, thiếu nữ trong quan tài nói...”

Y học theo giọng điệu của thiếu nữ trong quan tài, khẽ ngâm nga: “Phía nam Tiêu Tương, vực sâu Thương Ngô, dưới Cửu Nghi sơn, thần tiên bất lão. Địa điểm phi thăng này, cuối cùng vẫn hoang vu. Rốt cuộc ý cô ấy là Tần Nham động trong Vô Vọng sơn là địa điểm phi thăng hay Cửu Nghi sơn là địa điểm phi thăng?”

Ngoan Thất nói: “Chắc chắn là nơi này! Ngươi cũng nói địa điểm phi thăng Triều Chân Thái Hư động thiên trong Cửu Nghi sơn là giả, hào quang phi thăng đó vốn không phải là người phi thăng lưu lại mà là luyện khí sĩ bị đánh tan! Thế thì địa điểm phi thăng mà nữ quỷ nói chỉ có thể là Vô Vọng sơn!”

Hứa Ứng gật nhẹ đầu, quay sang nhìn Vô Vọng sơn đã gãy đôi, lẩm bẩm: “Thế nhưng bây giờ Vô Vọng sơn đã gãy, rốt cuộc địa điểm phi thăng giấu ở đâu?”

Đúng lúc này lại thấy hai con trâu chậm rãi đi lên núi. Trên người hai con trâu đầy những vết thương, miệng vết thương lớn lớn nhỏ nhỏ đều đã đóng vảy, nhưng còn chưa khỏi hẳn, không biết đã trải qua bao nhiêu trận chiến mới đến được đây.

Hứa Ứng nhìn hai con trâu này, trong lòng nghi hoặc, cứ cảm thấy đã từng gặp ở đâu.



Đột nhiên hai con trâu kia ngẩng đầu lên nhìn thấy y, không khỏi vui mừng, tăng tốc chạy lên trên núi.

Ngoan Thất mừng rỡ, tiến tới nghênh đón, kêu to: “Ta đang đói bụng, ăn tạm hai con trâu khai vị!”

Càng lúc hắn càng tới gần hai con trâu, chỉ cảm thấy cả hai rất quen thuộc, trong lòng không khỏi ngạc nhiên: “Chẳng lẽ là bọn họ?”

Hắn lập tức biến sắc, vội vàng đổi hướng, chạy ngược lên trên núi, tiếc là thân thể quá lớn, trong lúc nhất thời khó lòng chuyển hướng.

Hai con trâu kia đang phi nước đại, đột nhiên toàn thân tỏa khói đen cuồn cuộn, quỷ khí âm trầm, hóa thành hai con Ngưu Ma đứng trong âm phong, tay cầm Bạch Cốt Đả Hồn tiên, không nói một lời giơ roi quất Ngoan Thất đang bỏ chạy ngã lăn ra đất.

Hai con Ngưu Ma quay quanh người Ngoan Thất đánh đập liên hồi, tới khi Hứa Ứng chạy tới quát bọn họ dừng tay mới chịu thôi.

Hứa Ứng không khỏi kinh ngạc, quan sát hai tên Ngưu Ma từ trên xuống dưới nói: “Ngài chuông, có phải bọn họ không?”

Quả chuông nói: “Là Ngưu Ma đã đi theo ngươi lúc trước, nhưng bọn họ có năm người cơ mà?”

Lúc trước ở Thủy Khẩu miếu, từng có năm con Ngưu Ma đi theo y, tới Vô Vọng sơn. Về sau Vô Vọng sơn sụp đổ, mấy con Ngưu Ma lại đi theo y trở lại thủy khẩu miếu.

Hứa Ứng lên xe rồng của Chu Tề Vân, đám Ngưu Ma không lên được, đành ở lại Thủy Khẩu miếu. Xe rồng bay khá lâu mới tới cây hòe lớn, Hứa Ứng ở chỗ cây hòe nhiều ngày rồi tới Quỷ Tử lĩnh, tới âm đình, tới vực Thương Ngô, lại thông qua vực Thương Ngô tới Cửu Nghi sơn, tiếp đó lại tới Kỳ Dương.

Sau đó Hứa Ứng hôn mê bất tỉnh, Ngoan Thất đưa y về Vô Vọng sơn!

Hứa Ứng tưởng đám Ngưu Ma đã rời khỏi, không ngờ bọn họ lại trèo đèo lội suối đi tới!

Lúc trước có tới năm con Ngưu Ma đi theo Hứa Ứng, bây giờ chỉ còn có hai, ba con Ngưu Ma còn lại có lẽ đã chết dọc đường. Cứ nhìn vết thương trên người hai con Ngưu Ma là hiểu dọc đường bọn họ phải chịu không ít cực khổ!

Hiện tại vùng đất mới cực kỳ nguy hiểm, không chỉ nguy hiểm với người sống ở dương gian như Hứa Ứng, đối với các sinh vật cõi âm như Ngưu Ma cũng vậy.

Hứa Ứng thầm cảm động, bước tới nói: “Các ngươi đã theo ta, ta sẽ không bỏ các ngươi lại nữa. Từ nay trở đi hai người các ngươi chính là đại đệ tử của Hứa Ứng Hứa yêu vương ta!”

Hứa Ứng cười ha hả nói: “Các ngươi có thể coi là yêu tu, lại đi nhầm vào thần đạo. Ta sẽ truyền cho các ngươi thuật luyện khí, mở thân thể lục bí, na khí đồng tu!”



Ngoan Thất bò dậy, nhìn hai con Ngưu Ma nói: “Ta cứ cảm thấy bọn họ không quá thông minh, ngươi vừa mới nhận đệ tử, sao lại nhận hai thằng ngốc?”

Hứa Ứng trong lòng giật thót, nhớ tới hành động của hai con Ngưu Ma lúc trước, trong lòng cũng có cảm giác không ổn.

Quả chuông nói: “Hai tên Ngưu Ma này vốn chăn nuôi trong cõi âm, gặp người đánh người, đánh ngươi không được lại bị ngươi đánh ngược lại, tiếp đó cứ bám theo ngươi mà chẳng suy nghĩ gì, xem ra không ổn cho lắm...”

Trên trán Hứa Ứng nổi gân xanh, ho khan một tiếng: “Đừng lo, bọn họ chỉ trúng độc của thần đạo, hấp thu khí hương hỏa, mất đi bản tính! Sau khi tu theo pháp môn luyện khí của ta, chắc chắn sẽ trở lại thành ngưu yêu!”

Ngoan Thất nhỏ giọng nói: “Hay là trục suất bọn họ khỏi sư môn?”

Hứa Ứng chột dạ: “Ta vừa khai trương, nhận người ta vào sư môn xong chưa truyền bản lĩnh gì đã trục xuất, chỉ sợ không tốt cho thanh danh sau này.”

Y dừng lại một chút rồi hạ thấp giọng nói: “Đợi một thời gian rồi hãng trục xuất. Đúng rồi, Thất gia, ngươi đọc nhiều sách, giúp ta đặt cho họ cái tên kêu kêu một chút.”

Ngoan Thất trầm ngâm nói: “Trong Dịch kinh có nói, vô vọng giả, nguyên hanh lợi trinh, chấn hạ can thượng. Chúng ta trở lại Vô Vọng sơn, gặp lại bọn họ, thế thì gọi họ là Ngưu Chấn, Ngưu Can.”


Hứa Ứng vui mừng, cười nói: “Vẫn là Thất gia có văn hóa.”


Y quan sát hai con Ngưu Ma, nói với Ngưu Ma thiếu mất một tai: “Từ nay trở đi ngươi tên là Ngưu Chấn.”


Con Ngưu Ma còn lại ngũ quan hoàn chỉnh, nhưng trên người chằng chịt vết thương, thấy mà giật mình. Hứa Ứng nói: “Ngươi tên là Ngưu Can.”


Hai con Ngưu Ma nghe vậy liếc mắt nhìn nhau, đứng trong vòng xoáy âm phong cúi người, chắp hai móng trâu trước ngực nói: “Đa tạ sư tôn đã ban họ tên!”


Hứa Ứng kinh ngạc.


Ngoan Thất cũng cực kỳ chấn động, la lên thất thanh: “Bọn họ không phải kẻ ngu!”


Ngưu Chấn nói với giọng ồm ồm: “Chúng ta vốn là ngưu yêu ở nhân gian, tu thành yêu vương, sao lại là kẻ ngu? Chẳng qua lo tuổi thọ hao hết, không thể không làm đầu trâu mặt ngựa cho âm đình. Hôm nay gặp được minh chủ, lại được ban họ tên, đương nhiên không cần giả ngu nữa.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK