Mục lục
Trạch Nhật Phi Thăng - Bản dịch Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cả Bắc Thần Tử lẫn Thổ địa thần đều nôn nóng bất an, hai năm qua bọn họ bị Tổ Long truy đuổi, ăn không ngon ngủ không yên, lo trốn đông trốn tây.

Hai năm trước miếu Thổ địa Thần Châu mà Thổ địa thần cư ngụ còn bị Tổ Long tìm ra.

Trận chiến đó, cuối cùng Thổ địa thần cũng hiểu vì sao Tổ Long tự xưng là chân đạp Thần Châu.

Miếu thổ địa Thần Châu thật sự bị Tổ Long giẫm nát, cắt đứt nguồn hương hỏa của hắn!

Bốn người bọn họ liều mạng chống cự, cuối cùng cũng trốn thoát, nhưng lại mất tung tích Hứa Ứng. Bốn người đành phải chia ra hành động. Ngọc Đường tiên tử và lão già u sầu đồng hành, Bắc Thần Tử và Thổ địa Thần Châu đi chung.

Bốn người bọn họ tìm kiếm vị trí của Hứa Ứng, thi thoảng lại nghe tin tức của Hứa Ứng đưa tới, nhưng chạy đến nơi thì lúc nào cũng vồ hụt.

Ngay trước đó không lâu, bọn họ nhận được tin tức Hứa Ứng xuất hiện ở Vân Mộng trạch nên vội vàng chạy tới, không ngờ lại chậm mất một bước, Hứa Ứng đã lên thành đá bay lên không trung, đi tới Thiên lộ.

Cấm địa cấp bậc như Thiên lộ thì ngay cả đám người Bắc Thần Tử cũng không thể tùy tiện bước chân vào, phải xin chỉ thị của cấp trên, cấp trên đáp ứng rồi bọn họ mới có thể đi vào Thiên lộ.

Nhưng xin cấp trên phê duyệt chỉ thị, mỗi lần phải mất một hai năm hay thậm chí mấy năm - Ví dụ như lần này Thổ địa thần xin được ban thưởng thần khí Thiên đạo trấn áp Tổ Long, cấp trên vẫn chưa duyệt.

Bọn họ cầu khấn tổ tiên, chỉ mong Hứa Ứng đừng xảy ra chuyện, nhưng có vẻ như Hứa Ứng lại gặp chuyện trên Thiên lộ.

Sau khi thành đá trở về, Hứa Ứng vẫn chưa về!

Không bao lâu sau, mười sáu chữ phong ấn trong phù văn Trấn Ma không hiểu sao lại có một văn tự đột nhiên mờ nhạt đi, tiếp đó phong ấn mở ra một góc!

Chuyện này không thể coi thường, bọn họ bị dọa tới mức một hồn lên mây hai hồn xuống đất, nhưng cũng may dị tượng này không kéo dài quá lâu, chẳng bao lâu sau phù văn mờ nhạt đã khôi phục như thường.

Bọn họ hãi hùng khiếp vía, cũng may không có chuyện gì xảy ra, nhưng hai ngày nay hai phù văn trong số phù văn Trấn Ma cứ lúc sáng lúc tắt, đây chính là chuyện lớn!

“Không thể coi thường chuyện này được, tuyệt đối không thể coi thường được!”



Bắc Thần Tử nói với Thổ địa Thần Châu: “Lần đầu tiên phù văn phong ấn mờ nhạt tức là tù nhân trong ngục giam, có người tới cướp ngục, mở một lỗ hổng vững chắc từ bên ngoài. Nhưng không biết vì sao người cướp ngục mới cứu được một nửa lại nhét người về, lấp cả lỗ hổng mình mở lại.”

Thổ địa Thần Châu nghe vậy ngây ngẩn, hỏi: “Thế bao giờ thì sao?”

Bắc Thần Tử nói: “Bây giờ vấn đề là tù nhân trong ngục giam dường như biết được cấu tạo của khóa, đang lấy từng chiếc chìa khóa ra, thử tự mình mở khóa! Đây mới là nguy hiểm nhất!”

Hắn giải thích như vậy, Thổ địa Thần Châu lập tức hiểu rõ, sắc mặt nghiêm nghị: “Nói cách khác, nếu hắn dùng đúng chìa khóa là có thể mở cửa ra ngoài! Hắn tự đi ra, sẽ không nhốt mình lại nữa!”

Bắc Thần Tử gật đầu nói: “Chuyện này nhất định phải báo cáo lên, nói cho cấp trên biết mức độ nguy hiểm. Cấp trên thay đổi phù văn Trấn Ma là có thể bảo đảm mấy ngàn năm không còn lo lắng.”

Thổ địa Thần Châu khổ sở nói: “Miếu của ta bị Tổ Long phá hủy, không cách nào liên lạc với bên trên, phải tới miếu Thổ Địa của châu khác mượn đường báo cáo.”

Bắc Thần Tử nhíu mày, nếu là như vậy quá trình sẽ càng phức tạp.

Chỉ làm theo quy trình thôi cũng đủ đoạt mạng hai người!

“Còn một biện pháp nữa đó là tới Thiên Thần điện, trực tiếp gặp mặt những Thiên thần kia, kinh động cao tầng của Thiên Thần điện!”

Thổ địa thần nói: “Thiên Thần điện muốn can thiệp vào chuyện thế tục từ lâu rồi, chắc chắn rất tình nguyện nhúng tay vào.”

Bắc Thần Tử nói: “Lần trước Ngọc Đường tiên tử tới Thiên Thần điện, bọn họ cũng không có quyền đối phó với Hứa Ứng.”

Thổ địa thần cười nói: “Đó là thể diện của các ngươi không đủ. Ta là Thổ địa Thần Châu, hưởng hương hỏa thiên hạ, ta tới nói với bọn họ, chắc chắn sẽ mời được bọn họ ra tay!”

Bắc Thần Tử thở phào một tiếng nói: “Mong đạo huynh đi sớm về sớm! Nhớ kỹ, cẩn thận Tổ Long!”

Thổ địa Thần Châu trong lòng nghiêm nghị, đột nhiên chui xuống dưới đất, biến mất không còn tăm hơi.

Bắc Thần Tử nhìn sang đầm lầy mênh mông, Vân Mộng mông lung như sương khói, không thấy biên giới, phía xa còn có đầm lầy không ngừng hiện ra từ trong vực Thương Ngô, cỏ nước dập dềnh, cự thú hoành hành.

“Lần này nhất định phải mời Thiên thần trong Thiên Thần điện cung cấp phù văn Trấn Ma mới, không thể dùng kiểu cũ nữa, nếu không chắc chắn sẽ có đại loạn!”



Hắn nhìn về phương xa, lo lắng nói.

Ở nơi Bắc Thần Tử nhìn sang, chỉ thấy Kim Ô kéo theo ngọn lửa phi hành trên mặt nước. Đó là một con Tam Túc Kim Ô cao tuổi, tỏa ra khí tức hung thú viễn cổ bá đạo tuyệt luân, áp đảo vạn thú.

Cho dù là Bắc Thần Tử cũng không khỏi sợ hãi, không dám trêu chọc.

“Kim Ô từ đâu bay tới? Già nua như vậy, e là phải sống hai ba vạn năm rồi?” Hắn nghĩ thầm trong lòng.

Kim Ô kia vỗ cánh, phi hành trên mặt nước, sóng nhiệt khiến nước đầm lầy bốc hơi, làm sương trắng dấy lên. Đột nhiên nó giơ vuốt, lôi một con cá sấu dài tới trăm trượng từ dưới đầm lầy lên.

Con cá sấu khổng lồ kia nấp dưới đáy sông, săn bắt cự thú trên bờ, nó đã sống hơn hai ngàn tuổi, cũng biến hóa vài lần, sinh ra sừng rồng đuôi rồng, như một con ác giao, là hung thú cường đại trong khu vực này.

Nó bị Kim Ô bắt được nhưng vẫn giãy dụa, muốn lật người trên không trung, cắn ngược lại Kim Ô.

Kim Ô kia đâu chịu tha cho nó? Há miệng phun ra một luồng lửa, đốt cháy nó từ đầu đến đuôi, sau khi Kim Ô bay lên Phù Tang thụ, con cá sấu khổng lồ đã chín vàng.


Kim Ô cao tuổi đứng trên tán cây ăn thịt cá sấu, vứt đống máu thịt không ăn hết cho đám thôn dân của thế giới trong bụng cá đã lễ bái nó.


Kim Ô ăn xong, liếc mắt thấy Hứa Ứng đang khổ sở suy tư, tìm cách phá giải đạo văn chữ “Tù”, vì vậy nói: “Thiếu niên, loại đạo văn này này phù văn tiên đạo, ghi lại tiên đạo, không dễ phá giải vậy đâu.”


Hứa Ứng tỉnh lại, cung kính nói với Kim Ô: “Lão tiền bối, ngài đã nhận ra đây là phù văn tiên đạo, chắc đã từng thấy qua. Có thể nói cho ta biết làm sao mới có thể phá giải không?”


Kim Ô cao tuổi duỗi dài cổ trên Phù Tang thụ, thò đầu tới trước mặt hắn, mở to đôi mắt già nua quan sát Hứa Ứng, một lúc lâu sau mới khó nhọc nuốt miếng thịt cá sấu vào bụng nói: “Ta quá cổ xưa, quên mất rất nhiều chuyện. Ta nhận ra đây là phù văn tiên đạo, ta cũng từng gặp ngươi, nhưng ta không nhớ ra.”


Nó chậm rãi ngẩng đầu, giọng nói vang vọng trên mặt nước rộng lớn vô ngần, lan ra phía xa: “Trí nhớ của ta sa sút, ta không nhớ vết thương trên người mình từ đâu tới, không nhớ vì sao mình lại ở đây. Khoảng ba ngàn năm nữa ta sẽ chết già.”


Nó vỗ cánh, làm dấy lên một cơn cuồng phong khô nóng, nói: “Ký ức khi trẻ của ta, có lẽ đã biến mất, có lẽ còn giấu ở nơi nào đó trong ý thức của ta. Thiếu niên, nếu ngươi đủ to gan thì tự vào trong trí nhớ của ta tìm kiếm thử xem. Không khéo có thể chứng kiến tiên đạo phù văn mà ta từng thấy.”


Hứa Ứng tinh thần phấn chấn, cất tiếng ca ngợi: “Tiền bối đúng là thần thông quảng đại! Ngài chuông, ngươi theo ta vào trí nhớ của tiền bối, tìm kiếm phù văn tiên đạo!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK