Cô gái áo đỏ và lão già u sầu đều rùng mình một cái, đừng nói khôi phục lại đỉnh phong, chỉ lần này thôi cả ba người liên thủ cũng bị đánh tới mức suýt nữa tan thành tro bụi!
Nếu bọn họ không mang phù văn Trấn Ma về, nếu Bắc Thần Tử không phóng áo bào vàng của mình đi, dẫn đường cho hai người, chỉ e hậu quả khó lường.
Đột nhiên, quả chuông bay tới, không buồn nói một câu mà lao thẳng về phía ba người. Trúc Thiền Thiền nấp sau chuông, xuất quyền đánh lên chuông, quả chuông ngân vang!
Ba người Bắc Thần Tử bị Hứa Ứng đánh trọng thương, nhưng quả chuông cũng hao hết uy năng, chẳng khá hơn là bao. Ba người ai nấy dốc toàn lực ngăn cản, lập tức đánh bay quả chuông.
Nhưng ngay lúc này Trúc Thiền Thiền từ phía sau nhảy ra, đánh bốp bốp bốp ba cái, ba người mỗi người trúng một quyền, pháp bảo trên người lập tức chấn động. Cả ba sợ hãi, vội vàng dốc pháp lực còn sót lại, tự trấn áp dị động tới từ pháp bảo của mình.
Cùng lúc đó, Ngoan Thất lao ra, lẳng lặng cuốn lấy Hứa Ứng, quanh người bùng lên kiếm khí, định kéo Hứa Ứng chạy trốn!
“Thất gia làm tốt lắm!” Phía xa, quả chuông kêu lên.
Ngoan Thất ngự kiếm bay lượn, tốc độ cực nhanh, xé gió lướt đi!
Ba người Bắc Thần Tử trấn áp dị động của pháp bảo, lão già u sầu ném áo bào vàng ra, Bắc Thần Tử vận chút nguyên khí còn sót lại, thổi một hơi. Áo bào vàng bay phần phật tới, đuổi kịp Ngoan Thất, ống tay áo phất một cái, đã thu con rắn hơn hai mươi trượng vào trong.
Ngoan Thất điều động pháp lực, thi triển Ba Xà chân tu, hóa thành rắn khổng lồ dài trăm trượng, nhưng hắn biến lớn thì tay áo cũng biến lớn, vẫn bọc hắn trong tay áo.
Áo bào vàng cũng là một món pháp bảo, cứ như được một người vô hình mặc vào, người vô hình kia rung ống tay áo, gân cốt Ngoan Thất mềm nhũn, bất giác buông Hứa Ứng, rơi từ trong tay áo xuống.
Nơi này cách mặt đất khá xa, nếu ngã xuống chắc chắn sẽ tan xương nát thịt. May là quả chuông biến lớn, miệng chuông hướng lên, cuối cùng cũng đón được nó, nhưng vẫn bị ép tới mức không ngừng rơi xuống.
Trúc Thiền Thiền ra sức tấn công ba người, nhưng ba người chẳng buồn dây dưa với cô nhóc, thu hồi đàn tế và bàn thờ, đỡ lấy nhau, dậm chân tạo mây, bay khỏi đỉnh núi.
Áo bào vàng cất Hứa Ứng vào ống tay áo rồi tự động bay về.
Quả chuông ổn định được thế rơi, bay lên đỉnh núi, đã không thấy bóng dáng ba người Bắc Thần Tử đâu nữa.
Ngoan Thất trong lòng lạnh buốt, lẩm bẩm: “Ba lão khốn kiếp ấy mang Hứa Ứng đi rồi, thiên hạ rộng lớn, chúng ta biết tìm ở đâu?”
Quả chuông cũng cảm thấy nặng nề, Hứa Ứng bị ba người phong ấn, hiển nhiên ký ức của người bắt rắn cũng bị phong ấn. Theo suy đoán của bọn họ, Hứa Ứng sẽ bị nhét ký ức mới, sống một cuộc đời mới!
Trời đất bao la, lãnh thổ Thần Châu rộng lớn, vùng đất mới không ngừng xuất hiện. Ba người kia chỉ tùy tiện giấu Hứa Ứng ở nơi nào đó là chẳng có cách nào tìm được!
Huống chi cứ cách một quãng thời gian ba người này sẽ thiết lập lại ký ức của Hứa Ứng, dẫn hắn tới một nơi hoàn toàn xa lạ, đưa tới một cuộc sống mới!
“Các ngươi không cần lo lắng!”
Trúc Thiền Thiền nhanh chóng bước tới, đằng đằng sát khí nói: “Cái rìu đá mà A Ứng mang theo đã bị động tay động chân. Pháp bảo trên người ba tên tiểu quỷ kia cũng bị đánh bôm bốp ba cái, khắc dấu của bà cô này rồi! Bọn chúng đừng hòng trốn khỏi cảm ứng của bà cô này!”
Quả chuông và Ngoan Thất vừa bái phục vừa kinh ngạc. Ngoan Thất thận trọng nói: “Bà cô ơi, chúng ta từng bị ngươi đánh mấy cái, có phải trên người chúng ta cũng...”
Quả chuông vội vàng lung lay trên dưới, kiểm tra khắp người, chỉ lo mình không còn thuần khiết.
Trúc Thiền Thiền an ủi: “Ta sẽ không đối xử với người một nhà như vậy.”
Quả chuông và Ngoan Thất yên tâm hơn một chút.
Trúc Thiền Thiền trong lòng ủ rũ: “Thiếu chút nữa là bị bọn họ phát hiện, nhưng cũng may bọn họ đều không thông minh lắm. Chẳng qua, khắc dấu lên người bằng hữu cũng không được tốt, nhân lúc bọn họ không chú ý thì xóa đi vậy. Đợi đã, bọn họ là người hộ đạo của ta, vạn nhất họ lén lút chạy trốn thì sao?”
Nguyên Giang, Vũ Lăng quận, sông Thanh Thủy, có thôn xóm trên dốc Mã Đầu, thôn dân không nhiều, chỉ khoảng ba bốn mươi gia đình, do ở gần Nguyên Giang nên đều làm nghề bắt cá.
Phía tây thôn có một gia đình, nam chủ nhân họ Từ tên Tiến, nữ chủ nhân họ Lỗ tên Tự. Hai vợ chồng thành gia đã nhiều năm nhưng mãi vẫn không có con cái.
Bảy năm trước Từ Tiến bắt cá trên sông, vung lưới kéo được một đứa bé, đưa lên thuyền thấy vẫn còn hơi thở.
Hai vợ chồng cứu sống đứa bé, hỏi tên họ. Đứa bé họ Hứa tên Ứng, thượng du có khu đất Hứa gia, gặp mã tặc, bị phóng hỏa đốt thôn trang. Đứa bé này nhảy cầu bỏ trốn, lại bơi không giỏi, bị sóng trên sông đẩy tới nơi này.
Hai vợ chồng thương xót cậu bé, nên nhận nuôi Hứa Ứng, vì chữ Hứa với chữ Từ đọc tương tự nhau nên không đổi sang họ Từ.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, đã bảy năm trôi qua, đứa bé nhà Từ Tiến nhận nuôi đã biến thành thằng nhóc choai choai, có khung xương khá lớn, vóc dáng cao gầy, chỉ có điều quanh năm theo Từ Tiến bắt cá nên làn da bị phơi đen.
Mấy tháng qua, đất đai biến động, xuất hiện rất nhiều vùng đất mới. Núi non trùng điệp chui ra từ đâu không biết, thay đổi sông ngòi biển cả, khiến Nguyên Giang rộng hơn xưa tới mười lần, nước sông cuồn cuộn, trong sông có nhiều cá lớn, thường xuyên va lật thuyền nhỏ để ăn thịt người.
Trong lúc nhất thời, ngư dân sinh sống dựa vào sông ngòi cũng không dám lên thuyền.
“Là tên Hứa Ứng mang vận rủi tới!”
Trong thôn có ông lão nói: “Ta nhớ ba tháng trước trong thôn vốn không có ai tên là Hứa Ứng! Gần đây hắn mới xuất hiện, tới thôn của chúng ta, các ngươi lại như kiểu đã quen biết hắn nhiều năm! Chắc chắn hắn không phải là người, là yêu quái mê hoặc lòng người!”
Mọi người nhìn ông lão với vẻ kỳ quái, ông lão kia vẫn nói không dứt lời, kêu lên: “Yêu quái thay đổi trí nhớ của các ngươi! Các ngươi nghĩ lại xem, bảy năm trước Từ Tiến có chèo thuyền ra sông vớt được một đứa bé thật không? Không có! Rõ ràng là đứa bé này mới xuất hiện hai ba tháng trước thôi!”
“Lão Từ điên rồi.”
Mọi người dồn dập lắc đầu, lại có người tới an ủi Hứa Ứng, bảo y đừng để trong lòng, nói: “Lão Từ lớn tuổi rồi, đầu óc hay có vấn đề, lần trước còn nói xấu ta nhìn trộm quả phụ tắm rửa cơ. Làm gì có việc đó? Ha ha.”
Hứa Ứng cũng không để trong lòng.
Tới chạng vạng, Hứa Ứng thấy một lão già u sầu vào thôn, không biết nói gì với lão Từ. Một lúc lâu sau lại có một ông lão áo trắng và một cô gái áo đỏ.
Ba người này rất kỳ quái, trông như đang bị thương, có người gãy mất cánh tay, có người què chân, còn có người tim có vẻ không được ổn.
Ba người nói chuyện với lão Từ, sau đó chỉ trỏ với lão, đầu ngón tay lấp lóe ánh sáng.
Hứa Ứng nhìn thấy, trong lòng nghi ngờ, tiện tay quơ lấy cây búa đá ở cửa nhà rồi đi tới, quát lên từ xa: “Các ngươi đừng làm gì vậy? Mọi người đừng sợ, Tiểu Ứng đến đây!”