Chữ viết trên thiệp mời khá trang nhã, có khí chất của thời Tần Hán, trên thiếp viết: “Tại hạ và ngài từ biệt đã bốn ngàn năm, đã lâu lắm rồi không được gương mặt, trong lòng tưởng niệm. Nay tại hạ từ tiên đảo trở về, mong được gặp Hứa quân. Từ Phúc khấu đầu.”
Ngoan Thất liếc nhìn nội dung thiệp mời, ngưa không thôi, nói: “Từ Phúc? Chẳng lẽ là Từ Phúc dẫn đầu ba ngàn đồng nam đồng nữ tới hải ngoại tìm kiếm tiên đảo, cầu thuốc trường sinh cho Tổ Long hoàng đế?
Hứa Ứng dò hỏi: “Tiểu Thất, Từ Phúc này nổi tiếng lắm à?”
Ngoan Thất nói: “Đâu chỉ nổi tiếng, hắn là luyện khí sĩ hơn bốn ngàn năm trước, nói với Tổ Long hoàng đế là hải ngoại có tiên đảo, trên đảo còn có tiên nhân chưa phi thăng. Tổ Long hoàng đế cho hắn ba ngàn đồng nam đồng nữ, lệnh cho hắn tới xin thuốc trường sinh. Kết quả hắn một đi không trở lại, có người nói hắn tìm được tiên đảo, nhưng thuốc trường sinh chỉ có một viên nên đã độc chiếm; cũng có người nói hắn không tìm được tiên đảo, sợ Tổ Long xử tử nên mới tránh né; còn có người nói hắn vốn là kẻ lừa đảo. Ta thấy rất nhiều ghi chép tương tự trong sách!”
Người trẻ tuổi đưa thiệp mời mỉm cười nói: “Nếu gia sư là kẻ lừa đảo, người đâu thể sống tới giờ. Hiện tại Tổ Long đã không còn, gia sư vẫn trường tồn tại nhân thế, chẳng phải chứng minh gia sư đã tìm ra thuốc trường sinh ư?”
Hứa Ứng đặt thiệp mời xuống nói: “Sư phụ của ngươi không nói gặp ta ở đâu khi nào, chỉ bảo ngươi mang thiệp mời tới, có thể thấy vốn không có lòng. Ngươi về đi.”
Người trẻ tuổi kia nói: “Sư phụ nói nếu lão tổ muốn biết thân thế thì nên đi một chuyến sẽ tốt hơn.”
Hứa Ứng thầm chấn động, dời mắt sang nhìn gương mặt người trẻ tuổi kia, nói: “Sư phụ ngươi còn nói gì nữa không?”
Người trẻ tuổi kia cười nói: “Gia sư không nói gì thêm, chỉ nói chắc chắn lão tổ sẽ tới.”
Đây là lần đầu tiên Hứa Ứng được người khác gọi là lão tổ, nghe vậy cười ha hả nói: “Được thôi, nếu Từ Phúc đã có thịnh tình, sao ta lại không đi cho được?”
Người trẻ tuổi cúi người nói: “Vãn bối xin dẫn đường cho lão tổ.”
Hứa Ứng hỏi: “Ngươi tên là gì?’
“Vãn bối Đỗ Phỉ.”
Hứa Ứng xua tay, để Ngưu Chấn dẫn hắn đi xuống nghỉ ngơi, nói: “Ta cần chuẩn bị một chút, ngươi chờ một lát.”
Hứa Ứng mở thiệp mời ra, nhìn đi nhìn lại mấy lần, hiếu kỳ nói: “Ha ha, cái tên Từ Phúc này bảo là biết ta từ bốn ngàn năm trước, ta mới bao tuổi?”
Ngoan Thất liếc mắt nhìn quả chuông, quả chuông phát ra một tiếng coong, nói: “Cái này rất khó nói. Lúc trước ngươi luôn nhắc tới khu đất Hứa gia, chúng ta còn tưởng đầu óc của ngươi có vấn đề, về sau mới phát hiện hóa ra là trí nhớ của ngươi có vấn đề; tiếp đó phát hiện ra ngươi đã ba ngàn tuổi, tiếp nữa thì phát hiện hình như ngươi không chỉ ba ngàn tuổi.”
Nó thở dài nói: “Bây giờ ngươi lại biến thành bốn ngàn tuổi.”
Trúc Thiền Thiền há miệng định nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn nhịn không lên tiếng, thầm nghĩ: “Có lẽ không chỉ bốn ngàn tuổi, trong thời đại của ta cũng có một truyền thuyết liên quan tới thần tiên bất lão. Nhưng thần tiên bất lão có phải là hắn không?”
Cô là người phụ trách chế tạo pháp bảo cho Chu Thiên tử, bình thường chỉ trốn trong xó, ít ra ngoài, mới nghe nói về truyền thuyết thần tiên bất lão chứ chưa bao giờ thấy mặt thần tiên bất lão.
“Bây giờ trí nhớ của A Ứng còn chưa hoàn toàn khôi phục, ngay cả kiếp này còn chưa hiểu rõ, theo ta thấy đừng nên tới gặp Từ Phúc thì hơn.”
Nó dừng lại một chút rồi nói: “Bốn ngàn năm không gặp, đột nhiên tới thăm, không phải tới vay tiền thì cũng chẳng có ý tốt!”
Hứa Ứng bàn bạc: “Hắn gặp ta của bốn ngàn năm trước, lại biết lai lịch của ta, ta phải tới gặp xem sao. Đây có lẽ là cơ hội duy nhất để tìm hiểu bí mật thân thế của ta.’
Quả chuông thấy y đã quyết định đi, bèn nói với Trúc Thiền Thiền: “Thiền Thiền lão tổ, chẳng phải ngươi có pháp bảo giấu trong Thần Châu à? Ta e chuyến này sẽ có nguy hiểm, ngươi đi lấy pháp bảo trước đi.”
Trúc Thiền Thiền lập tức phấn khởi hẳn lên, cười nói: ”Pháp bảo của ta rất lợi hại. Chu Thiên tử ra lệnh bảo ta luyện pháp bảo cho hắn, ta bèn thu gom những phế liệu pháp bảo lại, góp gió thành bão, cuối cùng tích lũy đủ nhiều bảo vật, luyện thành một món bảo bối cho bản thân!”
Cô phi thân đi, cười nói: “Trước khi trộm tiên dược, ta đã niêm phong pháp bảo ấy lại, nhưng thời gian quá xa xưa, muốn tìm nó phải mất mấy ngày. Các ngươi cứ đi trước đi, ta sẽ đến tìm các ngươi!”
Quả chuông nói với Ngoan Thất: “Cô ấy nói sẽ đến tìm chúng ta, nhưng làm sao tìm thấy chúng ta?”
Ngoan Thất nói: “Còn phải hỏi làm sao tìm thấy? Đương nhiên là cây rìu của A Ứng. Cô ấy lưu lại dấu ấn của mình trên rìu, chúng ta dùng cách này tìm ra A Ứng mà. Chẳng lẽ lại để dấu ấn trên người chúng ta hay sao?”
Quả chuông lo lắng nói: “Ta đang lo thế đây.”
Ngoan Thất cười ha hả nói: “Chắc chắn Thiền Thiền lão tổ sẽ không làm như thê!”
Tuy nói như vậy nhưng hắn vẫn lo lắng bất an, vội vàng kiểm tra thân thể mình, tránh kẻo bị Trúc Thiền Thiền đánh dấu kỳ quái gì đó.
Hứa Ứng gọi hai huynh đệ Ngưu Chấn Ngưu Can đến, nói: “Vi sư và Ngưu sư thúc của các ngươi ra ngoài mấy ngày, các ngươi phải bảo vệ môn phái cho tốt, chăm chỉ tu luyện, lúc về vi sư sẽ kiểm tra tiến độ tu vi của các ngươi.”
Chẳng qua trí nhớ của Hứa Ứng chưa khôi phục hoàn toàn, mấy lời này đều là Ngoan Thất nấp bên cạnh lỗ tai y, Ngoan Thất nói một câu thì Hứa Ứng học một câu, cứ thế mà nói.
Hứa Ứng dặn dò xong xuôi, gọi Đỗ Phỉ đến nói: “Dẫn đường đi!”
Đỗ Phỉ cúi người nhận lệnh, nói: “Đệ tử chuẩn bị xe kéo dưới chân núi.”
Hứa Ứng dẫn Ngoan Thất và quả chuông xuống núi, chỉ thấy dưới chân núi có một chiếc xe kéo ngay ngắn chỉnh tề, trông như một chiếc kiệu, dùng long mộc lớn, được đóng đan xen chuẩn xác, ngoài rìa có bậc thang.
Bốn góc xe, mỗi góc có một kiếm đồng ngồi hầu, mang theo hộp kiếm, nửa ngồi nửa quỳ, mắt nhìn phía trước, không nói một lời.
Hứa Ứng nhìn qua đám kiếm đồng này, Đỗ Phỉ cười nói: “Lão tổ, bọn họ là luyện khí sĩ tu Giao Luyện kỳ, tu vi có lọt mắt ngài không?”
Hứa Ứng trong lòng hơi động: “Luyện khí sĩ Giao Luyện kỳ? Tu vi cảnh giới còn cao hơn ta!”
Mấy tháng qua y tu hành, tu vi sắp tới Khấu Quan kỳ tầng thứ tư, sau khi tu tới tầng thứ tư, cảnh giới tiếp theo chính là Giao Luyện kỳ, thủy hỏa giao luyện, cùng tạo lô đỉnh.
Trong Giao Luyện kỳ sẽ luyện thành Kim Đan!
Không ngờ bốn kiếm đồng này đều là đại cao thủ đã luyện thành Kim Đan!
Hứa Ứng đi theo Đỗ Phỉ bước qua mười mười bậc lên xe, dò hỏi: “Đỗ Phỉ, ngươi đang ở cảnh giới gì?’
Đỗ Phỉ nói: “Đệ tử tu vi yếu kém, bây giờ mới là Khấu Quan kỳ, vừa mở Huyền Quan Giáp Tích.”
Hứa Ứng nhíu mày, Khấu Quan kỳ mà hắn nói và Khấu Quan kỳ của Hứa Ứng không giống nhau. Khấu Quan kỳ của Hứa Ứng là Huyền Quan ở Vỹ Lư, còn Đỗ Phỉ đã tu luyện tới Khấu Quan kỳ thứ hai, Huyền Quan Giáp Tích, tu vi cảnh giới cao cường hơn Hứa Ứng nhiều.
Trong chiếc xe này khá rộng rãi, có đồng nữ tay cầm lư hương đứng hầu bên cạnh, còn có đồng nam đồng nữ qua lại bận rộn.
Hứa Ứng đẩy cửa sổ xe nhìn ra, chỉ thấy bốn kiếm đồng mở hộp kiếm, kiếm khí trong hộp bay ra, từ từ vây quanh cỗ xe!
Cỗ xe chậm rãi bay lên, trôi nổi bồng bềnh giữa không trung, tiếp đó xung quanh bao phủ bởi kiếm khí, xé gió bay đi!
Hứa Ứng nhìn ra được, Ngự Kiếm quyết mà bốn kiếm đồng tu luyện không được trọn vẹn, chẳng qua bốn người liên thủ thi triển, kết thành kiếm trận nên mới thi triển được Ngự Kiếm quyết, khiến Hứa Ứng tấm tắc lấy làm lạ!