Sư tổ đời đầu hoãn lại thiên kiếm, trấn thủ nhân gian, thu nhận môn đồ khắp nơi, truyền thụ cảm ngộ của mình, cho đến khi có người kế tục mới phi thăng lên trời, phá thiên kiếm bay đi. Còn Kiếm Tiên đạo thư chính là bức vách cuối cùng của Kiếm Tiên Tuyệt Bích.
“Từ xưa tới nay chưa ai có thể học được Kiếm Tiên đạo thư, đi tới chỗ chúng ta đã là có một không hai.” Thời Vũ Tình loạng choạng đứng dậy, xoa ngực, lồng ngực vẫn còn ê ẩm. Cô khôi phục bình tĩnh nói: “A Ứng sư thúc, lần này tuy là ta và ngươi tranh tài, nhưng trong quá trình đấu kiếm ta đã hiểu ra, tán thành với suy nghĩ của ngươi.”
Ma xui quỷ khiến thế nào, Hứa Ứng lại đi vòng qua vách đá của sư tổ đời đầu đi tới vách đá cuối cùng.
Thời Vũ Tình nói: “Ta cảm thấy để đệ tử kiếm môn tới vách đá này, chọn mấy môn kiếm pháp tu hành, có năng lực, đương nhiên sẽ đi ra con đường của mình, không có năng lực cũng có thể học được truyền thừa của tiền bối.”
Cô vui vẻ nói: “Vốn dĩ ta còn cảm thấy một mình mình trấn thủ kiếm môn, không biết phải làm sao để mở rộng kiếm môn, nghe ngươi một lời, cuối cùng cũng có hy vọng. Chẳng lẽ A Ứng sư thúc là do sư tổ các đời phái tới giúp ta? A Ứng sư thúc...”
Thời Vũ Tình biến sắc, chỉ thấy Hứa Ứng đã đi tới vách đá cuối cùng, quan sát Kiếm Tiên đạo thư trên vách đá, vội vàng nói: “A Ứng sư thúc, không được nhìn.”
Cô vội vàng chạy tới, nói liến thoắng: “Kiếm Tiên đạo thư được viết bằng tiên đạo, mỗi văn tự đều ẩn chứa kiếm đạo được trui rèn trăm ngàn lần của kiếm tiên, là kiếm đạo cấp bậc tiên nhân! Không phải người có tư chất vô thương, không phải người có thành tựu kiếm tiên thì không thể nghiên cứu được!”
Cô chạy tới trước vách đá, không dám nhìn văn tự trên vách đá.
Vì trong ghi chép của Thục Sơn kiếm môn, từng có rất nhiều đệ tử, trưởng lão kiếm môn si mê kiếm đạo đi tới trước vách đá này, nghiên cứu chữ Triện trên vách đá.
Nhưng bọn họ nghiên cứu tìm hiểu, mỗi khi có lĩnh ngộ thường đột nhiên bị kiếm khí đâm xuyên thân thể mà tử vong!
Lần đáng sợ nhất là chưởng giáo đời thứ mười bảy của kiếm môn, tư chất cao tuyệt, là thiên tài kiếm đạo hiếm có trên đời, cũng tới dưới vách đá tìm hiểu, muốn phá giải bí ẩn của Kiếm Tiên đạo thư.
Vị chưởng môn này tìm hiểu tới năm thứ năm, đột nhiên có một ngày thân thể phân giải, máu thịt hóa thành từng thanh kiếm máu thịt, đâm khắp bốn phương tám hướng, xương cốt hóa thành kiếm cốt, tim gan phổi thận đều thủng trăm ngàn lỗ.
Thậm chí Nguyên Thần của vị sư tổ này cũng phân giải thành từng luồng kiếm khí như cầu vồng, hình thần câu diệt.
Ngày hôm đó, kiếm bằng máu thịt đâm xuyên qua từng đỉnh núi của kiếm môn, kiếm khí như cầu vồng treo trên không trung, mấy chục năm sau không biến mất!
Thời Vũ Tình đang định kéo Hứa Ứng thì đột nhiên Hứa Ứng ồ lên một tiếng: “Vũ Tình, hình như kiếm thuật trên vách đá cũng không khó học, rất có phong thái đại đạo chí giản.”
Thời Vũ Tình tâm thần chấn động, muốn ngẩng đầu lên nhìn Kiếm Tiên đạo thư trên vách đá nhưng lại không dám nhìn.
Hứa Ứng nói: “Người viết Kiếm Tiên đạo thư dùng phù văn tiên đạo ghi lại đạo, sư tổ đời đầu nghĩ cách giải mã phù văn tiên đạo, dựa vào đó lĩnh ngộ được kiếm pháp phi phàm. Ta cũng có thể giải mã phù văn, có lẽ ta có thể đơn giản hóa Kiếm Tiên đạo thư này.”
Y cực kỳ phấn khởi, nói xong là làm, lập tức trở về tìm kiếm Ngoan Thất đang học tập khổ luyện, lấy bút mực nghiên giấy ra nói: “Chắc chỉ sáu bảy ngày thôi là ta có thể đưa bản giải mã Kiếm Tiên đạo thư cho ngươi. Ngươi học được Kiếm Tiên đạo thư, phục hưng kiếm môn cũng không khó.”
Hứa Ứng nâng bút viết liền: “Bộ kiếm pháp này tên là Kiếm Đạo Quy Chân quyết. Tổng cộng có bốn chữ. Sư tổ đời đầu lĩnh ngộ được nhiều nhất tại ba chữ Kiếm Đạo Chân, nhưng không lĩnh ngộ được nhiều kiếm đạo trong chữ Quy, thế nên kiếm pháp của hắn mới khó hiểu.”
Thời Vũ Tình đi tới bên cạnh y, mài mực cho y, cúi đầu xem xét. Chỉ thấy Hứa Ứng đang viết một bộ chân quyết kiếm đạo, không chỉ là kiếm quyết mà còn là một công pháp tu luyện,bắt đầu từ thải khí luyện khí!
Thời Vũ Tình sắc mặt đờ đẫn, nhìn Hứa Ứng, lại ngẩng đầu nhìn Kiếm Tiên đạo thư mà lúc trước cô không dám nhìn, đối chiếu với kinh văn mà Hứa Ứng viết, từ từ hiểu được những nét bút như kiếm khí khắc vào trên Kiếm Tiên đạo thư.
“A Ứng sư thúc, ngươi là một na sư đúng không?”
Thời Vũ Tình nói nhỏ: “Ngươi không cần chối, ngươi cố ý truyền na pháp cho ta, mỗi môn đều là thượng thừa, chỉ có pháp môn vận hành động thiên mà không có tâm pháp phức tạp khác. Phải là đại tông sư trong na sư mới có thể làm được.”
Hứa Ứng không nói gì, tiếp tục múa bút thành văn.
Thời Vũ Tình nói: “Nếu ngươi là na sư, sao ngươi còn giúp ta? Trong thời kỳ hiện tại, chắc chắn giữa na sư và luyện khí sĩ sẽ có tranh chấp, hơn nữa càng ngày càng nghiêm trọng. Ngươi giúp ta dựng lại kiếm môn, không phải phản bội na sư à?”
Hứa Ứng đang viết chợt dừng bút, suy nghĩ xuất thần, một lúc lâu sau mới nói: “Khi ta có trí nhớ, ta sinh sống trong một thôn trang nhỏ ở Vĩnh Châu Linh Lăng, thôn trang đó là khu ruộng Tưởng gia. Quan to nhất mà ta gặp là quan huyện, tên là Chu Dương, cha của Chu Dương tên là Chu Nhất Hàng, là quan huyện tiền nhiệm trước Chu Dương.”
Thời Vũ Tình lẳng lặng lắng nghe, không nói xen vào.
“Hai đời trước, quan huyện ở Linh Lăng huyện cũng là họ Chu. Chẳng những ở Linh Lăng huyện, thậm chí Ninh Viễn, Đông An, Tân Ninh, Kỷ Dương, quan huyện ở những nơi này đều là họ Chu. Sau này ta tới Vĩnh Châu mới biết Thứ sử Vĩnh Châu cũng họ Chu, tên là Chu Hành. Phụ thân của Chu Hành cũng là Thứ sử Vĩnh Châu.”
Hứa Ứng sắc mặt bình tĩnh nói: “Tiếp theo nữa ta tiếp xúc với Chu gia, mới biết đây là một đại thế gia na sư. Bọn họ nắm giữ na pháp na thuật, nắm quyền lực, nắm tài nguyên. Bất cứ ai có tài năng, không gia nhập Chu gia thì không thể học tập na pháp na thuật, cũng không có tiền đồ gì. Sau khi Chu gia bị hủy, ta tới Thần Đô, thấy nơi đó đâu đâu cũng là thế gia quý tộc như Chu gia. Bọn họ khống chế quyền lực và lực lượng, nắm giữ tài nguyên và đất đai, tham lam không cho phép kẻ yếu quật khởi. Ta biết, đây là sai lầm.”
Y cúi đầu viết tiếp, nói: “Nhưng ta không thay đổi được, cũng không biết làm thế nào để thay đổi mọi chuyện. Tới khi ta tiếp xúc với các môn phái luyện khí sĩ các ngươi, ta phát hiện các ngươi lựa chọn những người có tư chất trong phàm nhân, cho bọn họ vào trong sơn môn học tập, cho bọn họ tương lai. Ta lại nghĩ.”
Y mỉm cười: “Người trong thôn trang nhỏ như ta, gia nhập Chu gia cùng lắm chỉ là một na sư nho nhỏ, chẳng biết lúc nào sẽ bị hiến tế, ăn bữa nay lo bữa mai. Nhưng nếu ta gia nhập những môn phái của các ngươi, có lẽ có thể thay đổi vận mệnh, trở thành đại tông sư.”