Mục lục
Trạch Nhật Phi Thăng - Bản dịch Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Tiêu Khách gắp rau hẹ trứng gà, thản nhiên nói: “Hắn chỉ làm một việc. Hắn đứng trên Phương Trượng tiên sơn, bảo ta thoải mái thi triển thủ đoạn mạnh nhất quyết đấu với hắn.”

Hứa Ứng nhướn mày, đợi hắn nói tiếp.

Lý Tiêu Khách đặt đũa xuống, sắc mặt rầu rĩ nói: “Ba ngàn năm trước danh hiệu của ta là Chung Kiếm SOng Tuyệt, dựa vào một kiếm một chuông, tuy không tới mức đánh khắp thiên hạ không địch thủ, nhưng cũng hiếm khi gặp nhân vật nào sánh vai được với mình. Nhưng trận chiến đó, ta thua.”

Hứa Ứng thầm giật mình.

Lý Tiêu Khách cảm khái: “Ta ẩn nấp ba ngàn năm, tự cho là trong ba ngàn năm này tu vi tiến bộ mãnh liệt, không ngừng tưởng tượng mình sẽ vượt qua Thiên kiếp, phi thăng Tiên giới, trở thành tiên nhân tiêu dao tự tại không có bất cứ gông xiềng gì. Nhưng trận chiến đó khiến ta đột nhiên tỉnh táo lại. Ha ha, con đường này trông thì đúng đắn nhưng chưa chắc đã chính xác.”

Hứa Ứng dò hỏi: “Lý đạo hữu vận dụng lục bí cũng không thể thắng được Từ Phúc?”

Lý Tiêu Khách kinh ngạc, nghi hoặc nói: “Hứa đạo hữu nói vậy là sao? Nhân thể lục bí chỉ là tiểu thuật, chẳng qua chỉ là luyện khí không thành, bất đắc dĩ phải đi lên đường tà đạo. Ta là luyện khí sĩ đường đường chính chính, sao lại tu luyện lục bí? Doanh An, ngươi tới nói cho Hứa đạo hữu bình thường ta đánh giá lục bí ra sao.’

Tiết Doanh An nghiêm mặt nói: “Sư phụ luôn dạy bảo chúng ta, thân thể lục bí là bàng môn tà đạo, phương pháp tốc thành, tu luyện chỉ tổ cắt đứt con đường thành tiên!”

Hứa Ứng đẩy đĩa sủi cảo rau hẹ miến tới trước mặt Tiết Doanh An, cười nói: “Doanh An, ngươi và Thất gia bưng cái này tới cho ngài chuông, nó thích ăn cái này.’

Tiết Doanh An vội vàng bưng sủi cảo, cùng Ngoan Thất ra khỏi Tiêu Dao điện, lúc này mới đột nhiên tỉnh ngộ: “Đợi đã, ngài chuông là một quả chuông mà? Chuông thì làm sao ăn sủi cảo?”

Trong điện, Hứa Ứng nhìn Lý Tiêu Khách, như cười như không nói: “Lý đạo hữu, ba ngàn năm nay không phải lần đầu tiên chúng ta gặp mặt. Chúng ta đã gặp nhau một lần. Lần gần nhất là hai năm trước, hơn nữa ngươi giao thủ với Từ Phúc không phải chỉ một lần.”

Vẻ mặt Lý Tiêu Khách vẫn tươi cười nói: “Sao lại nói vậy?”

Hứa Ứng cười nói: “Thói quen một của một người rất khó thay đổi. Trong lăng mộ Ly Sơn, quần áo trang sức râu tóc của ngươi đều cực kỳ cẩn thận chi tiết, không có chỗ nào lộn xộn. Ngươi dẫn chúng ta đi tìm Cửu Đỉnh, còn nhớ không?”

Lý Tiêu Khách à một tiếng, kinh ngạc nói: “Còn có chuyện này?”

Hứa Ứng lại nói: “Khi đó ngươi nấp trong thân thể Nguyên Vô Kế, ngươi từng đánh với Từ Phúc một trận. Ngươi nhận ra hắn được như vậy là vì đứng trên tiên sơn, định đuổi hắn ra khỏi tiên sơn. Làm sao ngươi nhận ra hắn đứng trên tiên sơn?”



Thân thể Lý Tiêu Khách nghiêng về phía trước, cười nói: “Làm sao ta nhìn ra?”

Hứa Ứng nói: “Vì bốn năm trước Từ Phúc từng tới tìm ngươi rồi. Trong trận chiến đó, hắn đánh bại ngươi. Bốn năm qua đi, ngươi rút kinh nghiệm xương máu, cuối cùng cũng tìm được nhược điểm của hắn, chính là hai chân không được rời khỏi tiên sơn. Cho nên trong lăng mộ Ly Sơn, ngươi mới ra tay, định đuổi hắn ra khỏi tiên sơn.”

Y thản nhiên nói: “Ta không nghĩ một người vừa gặp mặt là có thể nhận ra nhược điểm của Từ Phúc. Nếu bốn năm trước từng giao chiến, thế thì hợp lý hơn nhiều.”

Lý Tiêu Khách nhấp nháy mắt, cười nói: “Là luyện khí sĩ, ngã một lần là khôn hơn một chút, chịu thiệt một lần rồi thì lần tiếp theo sẽ không chịu thiệt tương tự nữa. Từ Phúc đã có nhược điểm như vậy, chắc chắn sẽ bị người khác nhắm vào.”

Hứa Ứng mỉm cười, tiếp tục nói: “Ngươi ăn thịt Nguyên Vô Kế, ngấp nghé Cửu Đỉnh đã lâu, mục đích ngươi đi vào lăng mộ Ly Sơn chính là để lấy được Cửu Đỉnh. Nhưng muốn giấu giếm thê tử Nguyên Vô Kế quá khó khăn, cho nên Nguyên lão thái quân buộc phải chết.”

Lý Tiêu Khách thở dài: “Đã là vợ chồng thì một số thói quen nho nhỏ cũng hiểu rất rõ, cho dù ăn thịt Nguyên Vô Kế, hấp thu thần thức tiên dược trong cơ thể Nguyên Vô Kế, lấy được tất cả ký ức của Nguyên Vô Kế, vẫn không thể bắt chước giống hệt được. Giữa phu thê thật quá nhạy cảm.”

Hứa Ứng nói: “Sau khi bị vạch trần, quái nhãn trong vực Thương Ngô khiến ngươi chịu thiệt; sau đó lại bị Phi Lai phong đập một cái, cho nên lúc đối mặt với Tổ Long, ngươi không thể không rút lui.”

Lý Tiêu Khách nói: “Tổ Long có mười bộ Kim Nhân, pháp lực ngập trời, lại khống chế Cửu Đỉnh, trấn áp hết thảy, không hổ là cường giả dũng mãnh quét ngang lục hợp. Đối phó chính diện, không có bất cứ ai dám nói mình thắng được hắn.”

Hứa Ứng nói: “Sau này chúng ta chạy khỏi truy sát của ngươi, ngươi dùng thần thức truyền âm, định dụ dỗ chúng ta ra.”

Lý Tiêu Khách thở dài: “Hứa đạo hữu, chúng ta là cố nhân, ngươi nghi ngờ ta như vậy khiến ta quá đau lòng. Ngươi không có chứng cứ, sao lại vô duyên vô cớ bôi xấu như vậy, chỉ căn cứ vào một số thói quen sinh hoạt mà kết luận bừa bãi?”

Hắn mỉm cười nói: “Không có chứng cứ thì không cần nhiều lời.”

Hứa Ứng nhìn hắn, đôi đũa trong tay như vô tình kẹp một miếng sủi cảo rau hẹ lại, cắt thành hai nửa, khiến nhân rau hẹ bên trong rơi trong đĩa, cười nói: “Nếu ta có thì sao?”

Lý Tiêu Khách nhìn nhân rau hẹ rơi trong đĩa, trong lòng khó chịu, đặt đũa xuống.

Hứa Ứng lại kẹp một miếng sủi cảo rau hẹ thành hai nửa, nhân bánh lại rơi ra, nói: “Người có tâm tư kín kẽ như ngươi chắc chắn sẽ không để lại manh mối. Nhưng Từ Phúc chính là manh mối về ngươi.”



Khóe mắt Lý Tiêu Khách run rẩy: “Đừng có kẹp nữa.”

Hứa Ứng lại kẹp nát một miếng sủi cảo rau hẹ, thản nhiên nói: “Ngoài Từ Phúc ra, ngươi còn manh mối khác. Ví dụ như những na tiên bị ngươi ăn thịt, trên túi da của họ có vết kiếm.”

Lý Tiêu Khách nhíu mày, giọng nói lớn dần lên: “Ta bảo đừng có kẹp nữa!”

Hứa Ứng lại kẹp nát một miếng sủi cảo, nói: “Ngươi được tôn là Chung Kiếm Song Tuyệt, nhưng kiếm của ngươi quá đặc biệt, vết kiếm để lại rất dễ bị người quen nhận ra. Ví dụ như ta biết một người quen của ngươi, Thanh Bích tiên tử.”

Lý Tiêu Khách không còn vẻ ung dung nhàn nhã lúc trước, nhìn chằm chằm vào đống sủi cảo rau hẹ bị y kẹp nát, trên trán nổi gân xanh.

“Ầm!”

Tiêu Dao điện chia năm xẻ bảy, tiếng chuông vang lên, quả chuông và Tiêu Dao chung va chạm coong coong, ai nấy tự bộc phát uy năng của mình!

Hai quả chuông ngang nhiên bộc phát uy năng giữa không trung, đánh nhau leng keng, khi thì tiếng chuông vang lên, khi thì va chạm với nhau, đánh nhau tới rung chuyển trời đất!


Quả chuông bị đánh tới mức thương tích đầy mình, lại hô to: “Hôm nay ngài chuông sẽ trấn áp ngươi, cho ngươi biết ai mới là bản sao!”


Lý Tiêu Khách ngạc nhiên, ngẩng đầu quan sát trận chiến này.


Đối với hắn mà nói,quả chuông thậm chí còn không tính là bản sao, so với chuông vàng, ngoài hình dạng đều là quả chuông thì không có gì giống nhau.


Lúc đó hắn nôn nóng muốn trấn áp đối thủ, vì vậy tìm tài liệu tại chỗ, kiếm ít đồng thau, cũng không kịp tinh luyện trực tiếp vận dụng chế tạo quả chuông.


Ngoài tạo hình quả chuông ra, lúc khắc dấu hắn cũng không tập trung mấy.


Lúc sau thậm chí hắn còn bảo Tiêu Dao chung trực tiếp bộc phát dấu ấn phù văn trên người, khắc lên vách chuông, cứ lặp đi lặp lại như vậy.


Chế tạo chuông như vậy, thức tỉnh linh trí đã là chuyện lạ, thế mà còn mặt mũi nói Tiêu Dao chung là bản sao, đúng là vô sỉ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK