Mục lục
Trạch Nhật Phi Thăng - Bản dịch Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bắc Thần Tử và Ngọc Đường tiên tử tức giận tới khó tả, vừa rồi hai người bọn họ thấy rõ rành rành, quyển sách vàng mà Từ Phúc mở ra chính là nội dung trên lá bùa phong ấn Hứa Ứng!

Thế này là sao?

Nếu cái gã luyện khí sĩ chui từ đâu ra không biết ấy phá giải được nội dung lá bùa, Hứa Ứng thoát khốn, ba người bọn họ đều bị Thiên đạo trừng phạt, lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục!

Huống chi, Thiên đạo còn chưa kịp trừng phạt bọn họ, Hứa Ứng đã chém bọn họ thành muôn mảnh!

“Nam tử mặt sẹo này có lai lịch ra sao?”

Bắc Thần Tử trên trán nổi gân xanh, hạ giọng nói: “Làm sao hắn lại lấy được phù văn Trấn Ma? Phù văn Trấn Ma chưa bao giờ để lộ trước mặt người ngoài cơ mà?”

Ngọc Đường tiên tử cắn răng tới mức vang lên tiếng lách cách, nói: “Nửa năm rồi chúng ta mới chữa khỏi thương tích, bây giờ lại xảy ra chuyện! Bắc Thần, hay là thăm dò lai lịch của hắn trước đã?”

Bắc Thần Tử chần chừ một chút rồi nói: “Có thể lấy được phù văn Trấn Ma, chắc chắn không thể coi thường, cứ chờ viện binh tới rồi tính.”

Khóe mắt ông lão giật giật, cẩn thận hơn rất nhiều.

Dù sao chính vì bất cẩn nên ông từng bị Chu Tề Vân đánh, cũng chính vì bất cẩn nên bị Thiên ma đuổi giết, Trúc Thiền Thiền đánh, thậm chí thiếu chút nữa bị Hứa Ứng đã giải một chút phong ấn giết chết.

Bị đòn rồi mới thành thục.

Từ Phúc tuy trên mặt có sẹo nhưng trông ôn hòa lễ độ, không bạo lực như Chu Tề Vân, nhưng cũng khó nói. Cho nên Bắc Thần Tử chọn cách làm việc cẩn thận.

Trên Phương Trượng tiên sơn, Hứa Ứng nhìn Từ Phúc một cái, chìm vào trầm tư.

“Tuân theo lệnh trời, đời đời trấn áp, giam trong tranh cuộn, niêm phong chặt chẽ.”

Đây là nội dung được thể hiện trong quyển sách vàng, vừa rồi Từ Phúc chỉ mở ra một chút nhưng Hứa Ứng đã ghi nhớ ý nghĩa của những văn tự này.

Có điều, mặc dù y ghi nhớ ý nghĩa của những văn tự này nhưng không cách nào phục chế lại chúng. Vì chỉ cần y cố gắng nhớ lại cấu tạo của văn tự, trong đầu lập tức có một luồng khí hương hỏa lan tràn, bao phủ ký ức của y, khiến y không thể nhìn rõ.

“Vì sao ta lại giao phù văn Trấn Ma cho Từ Phúc? Ta học được mấy phù văn này ở đâu?”

Hứa Ứng rời khỏi Phương Trượng tiên sơn, đi tới bên cạnh Tiểu Phượng Tiên. Tiểu Phượng Tiên đứng trên lưng một con chim đại bàng, thi thoảng lại há miệng phun ra ngọn lửa.



Thấy Hứa Ứng đi tới, nha đầu này lại căng thẳng, chắc còn đang đắn đo giữa báo ơn hay chọn đại nghĩa.

Hứa Ứng gọi Ngoan Thất và quả chuông ra, kể lại những gì mình vừa thấy, nói: “Thất gia học thức uyên bác, có biết ý nghĩa của mấy câu đấy không?”

Ngoan Thất nói: “Tuân theo lệnh trời cho thấy bản thân phụng theo mệnh lệnh của trời cao, thay trời hành đạo. Đời đời trấn áp, cho thấy kẻ này tội ác cùng cực nên bị trấn áp vĩnh viễn.’

Quả chuông bất mãn nói: “Sao A Ứng lại là loại người này cho được? Thất gia quá coi thường A Ứng đấy.”

Hứa Ứng ho khan một cái: “Ngài chuông, ta còn đang ở đây.”

Ngoan Thất tiếp tục nói: “Giam trong ngục tù, niêm phong chặt chẽ. Trong tám chữ này, sáu chữ trước là chỉ phong ấn giam cầm trong lao ngục, chặt chẽ là chỉ mức độ. Tám chữ này đều có ý vây khốn.”

Hắn dừng lại một chút rồi nói: “Ta không biết cách giải thích chữ Triện, nhưng văn tự bình thường thì A Ứng có thúc ngựa cũng không bằng ta.”

Hứa Ứng nói: “Thất gia, chừa cho ta chút thể diện.”

Ngoan Thất xưng phải, quay sang nói nhỏ với Tiểu Phượng Tiên: “Kém xa ta.”

Hứa Ứng coi như không nghe thấy, nói: “Nhưng mười sáu chữ này phải tận mắt thấy sách vàng thì mới hiểu được đạo lý ẩn chứa trong đó, rồi mới suy nghĩ được phương pháp phá giải. Bây giờ chỗ khó là sách vàng đang trên người Từ Phúc, làm sao mới trộm ra được?”

Tiểu Phượng Tiên sắc mặt nghiêm nghị nói: “Ta nghe thấy đấy!”

Hứa Ứng nói: “Phượng Tiên Nhi, nghĩ lại ơn cứu mạng của ta.”

Tiểu Phượng Tiên lại quay sang đắn đo giữa báo ơn và đại nghĩa, không biết có nên tố giác Hứa Ứng không.

Ngoan Thất nói: “Chắc hắn giấu quyển sách vàng ấy trong khu vực Hi Di của bản thân, khó mà trộm ra được. Nhưng hắn đã nói sẽ phá giải văn tự trên sách vàng, thế thì chắc chắn sẽ lấy ra. Chỉ cần nhân lúc hắn lấy ra, tốc độ đủ nhanh là có thể cướp được sách vàng đi!”

Quả chuông nói: “Người cướp sách vàng phải có tốc độ cực nhanh, tuyệt đối không thể để Từ Phúc bắt được. Thủ đoạn của Từ Phúc quá cao siêu, ta cảm thấy hắn còn trên cả Chu Tề Vân trong thời đỉnh phong!”

Nó từng giao thủ với Từ Phúc, không thể lay chuyển Từ Phúc chút nào, ngược lại bị Từ Phúc bắt lấy móc chuông, không cách nào động đậy.

Chiêu thần thông đó tên là Càn Khôn Nhất Thủ, đúng là có cảm giác nắm cả thiên địa càn khôn trong lòng bàn tay!

Cho dù giao đấu với Từ Phúc lần nữa, nó cũng không chắc mình có thể thoát được.

Ngoan Thất nói: “Quả chuông chạy không nhanh, ta và A Ứng thì tu vi kém, trốn không thoát. Thế thì người có tốc độ nhanh nhất trong chúng ta, có khả năng chạy thoát khỏi khống chế của Từ Phúc nhất, chính là...”



Tiểu Phượng Tiên lập tức cảnh giác, chỉ thấy Hứa Ứng và con rắn đều đang ngó sang mình, quả chuông kia tuy không có mắt nhưng dường như cũng có một cặp mắt đang nhìn lên người mình.

“Ta sẽ không phản bội Từ Phúc lão tổ...” Tiểu Phượng Tiên ngập ngừng nói.

Ngoan Thất khuyên nhủ: “Ngẫm lại ơn cứu mạng của A Ứng.”

Tiểu Phượng Tiên vẻ mặt cầu xin.

Quả chuông nói: “Chúng ta là người một nhà, nghĩ lại xem A Ứng cứu ngươi thế nào, lại nghĩ xem ngươi nên báo đáp như thế nào.”

A Ứng suy nghĩ, thật sự không nhớ mình cứu mạng cô như thế nào, bèn nói: “Ngươi nghĩ lại chút đi.’

Tiểu Phượng Tiên dậm chân nói: “Thôi! Ta giúp các ngươi là được!”

Hứa Ứng thở phào một cái, liếc mắt nhìn Ngoan Thất, hai bên hiểu ý cười một tiếng.

Nhưng mấy ngày sau Từ Phúc vẫn không lấy quyển sách vàng ra, Tiểu Phượng Tiên cũng chẳng tìm được cơ hội.

Đám luyện khí sĩ đi theo Từ Phúc lấy đủ loại kinh thư ra nhờ Hứa Ứng dạy bảo. Ai tới thì Hứa Ứng cũng không cự tuyệt, bất luận là công pháp hay thần thông, kể cả trận pháp, luyện đan, ấn pháp, chỉ pháp, tất cả đều giải đáp, thậm chí còn giúp bọn họ tu bổ.

Những luyện khí sĩ này đều có thu hoạch, nhưng Hứa Ứng cũng tích lũy được không biết bao nhiêu bí mật bất truyền của luyện khí sĩ, tu vi thực lực cũng tiến bộ rõ rệt!


Hạo Kinh đã càng ngày càng gần.


Mấy hôm nay thi thoảng lại có hào quang từ dưới đất dâng trào, bay thẳng lên chín tầng mây, cực kỳ tráng lệ. Cho dù cách rất xa đám người Hứa Ứng cũng có thể thấy hào quang rực rỡ đó, cứ như đốt nến trong tầng mây, tỏa ra ánh sáng lung linh.


Không chỉ có vậy, bọn họ còn cảm ứng được một luồng chấn động đáng sợ, giống như uy năng ngập trời mà pháp bảo tỏa ra, lại như một cường giả siêu cường tỏa ra khí tức trấn áp thế giới.


“Là Thập Nhị Kim Nhân.”


Từ Phúc cảm nhận được, nói: “Một Kim Nhân trong đó đã khôi phục. Thập Nhị Kim Nhân phụ trách bảo vệ lăng mộ của Tổ Long. Xem ra đám na sư bị dụ dỗ tới đó cũng có chút thủ đoạn, đã đào được lăng mộ của Tổ Long.”


Hứa Ứng dò hỏi: “Thất gia, Thập Nhị Kim Nhân là gì?”


Ngoan Thất nói: “Ta chỉ nghe nói Thập Nhị Kim Nhân là Thủy Hoàng Đế thu thập binh khí trong khắp thiên hạ, rèn ra Thập Nhị Kim Nhân, khiến người trong thiên hạ không thể tạo phản. Cụ thể ra sao thì trong sách không nói.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK