Hứa Ứng không cảm ứng được trong có đao linh bên trong, bèn lắc đầu nói: “Ta không biết có chuyện gì nữa, cứ như lưỡi đao này từng được ta tế luyện rồi, cầm vào tay là thuận buồm xuôi gió. A, ngươi nhìn kìa, dấu tay trên lưỡi đao cùng cỡ với bàn tay ta.”
Y vung vẩy cánh tay, chỉ thấy chỗ gãy của thanh đao có một dấu tay, rõ ràng là ma đầu lưu lại. Bàn tay của Hứa Ứng vừa vặn lọt vào dấu tay này, không thừa không thiếu.
Hứa Ứng thu tay lại cười nói: “Dấu tay này bằng bàn tay ta, nên đao này thuộc về ta.”
Ngoan Thất cực kỳ hâm mộ.
“Bộ xương này cũng là một đại anh hùng, cho dù chiến tử nhưng chấp niệm vẫn không tiêu tan, thúc đẩy hắn tiếp tục chiến đấu.”
Hứa Ứng ngẩng đầu quan sát bộ xương trăm trượng, thán phục không thôi, nói: “Không biết ma đầu kia rốt cuộc là ai, vì sao lại hung hãn cường đại như vậy.”
Y lại lo lắng, nói: “Ma đầu kia còn bị trấn áp ở đây không? Không biết phong ấn có chắc chắn không?”
Tiết Doanh An đi tới, cúi người xá dài với xuất và Ngoan Thất, nói: “Đại ơn cứu mạng của hai vị, Doanh An cả đời khó quên,Hứa Ứng au này xin làm trâu làm ngựa báo đáp hai vị!”
Hứa Ứng xua tay, cười nói: “Chúng ta cứu ngươi chẳng qua là lo ngươi chết rồi thì chúng ta không thể tìm thấy Cửu Long sơn Cửu Thái lĩnh thôi. Không tìm thấy nơi đó, khéo ngài chuông sẽ tự kỷ mãi.”
Ngoan Thất cười nói: “Một nguyên nhân khác là sư phụ ngươi Lý Tiêu Khách chắc đã kể rất nhiều bí mật về chiến trường cổ Vân Mộng cho ngươi biết. Chúng ta đi theo ngươi, chắc chắn sẽ tìm được bảo vật.”
Tiết Doanh An nghiêm mặt nói: “Tuy các ngươi ôm đủ thứ mục đích nên mới ra tay cứu ta, nhưng dù sao cũng là đại ân cứu mạng đối với ta. Các ngươi có thể không nhớ tới ân đức này nhưng chắc chắn ta sẽ không quên.
Hứa Ứng rất thích nhân phẩm của hắn, nói: “Sau này chúng ta mà gặp nguy hiểm thì ngươi cứu chúng ta một lần là được, không cần phải nhớ mãi như thế.”
Tiết Doanh An đáp ứng, đi tới trước nói: “Sư phụ nói gì cho ta, ta sẽ không giấu giếm. Trước khi đi sư phụ nói cho ta biết chiến trường cổ là Thiên lộ trong thời viễn cổ, nối liền với Chư Thiên Vạn Giới. Tiên nhân phi thăng thật ra không phải trực tiếp phi thăng tới Tiên giới mà là phi thăng tới Thiên lộ trước.”
Hứa Ứng vội vàng níu tay hắn lại kẻo hắn lại đụng vào thần thông lưu lại phía trước.
Tiết Doanh An dừng chân, trên trái rỉ máu.
Lúc này hắn mới phát hiện thấy một mũi châm gần như trong suốt lơ lửng trên không trung, nếu mình tiếp tục đi tới, chỉ e mũi châm vô hình này sẽ xuyên qua mi tâm của mình!
“Hay là để ta đi trước.” Hứa Ứng có thiện ý nói.
Tiết Doanh An đành đi theo y, tiếp tục nói: “Sư phụ nói trên Thiên lộ có tiên căn, ẩn chứa khí tiên linh, phục dụng tiên căn sẽ từ từ lộ bỏ xác phàm. Trên Thiên lộ có rất nhiều nơi như vậy, tiên căn cũng khác nhau. Tiên nhân phi thăng đi qua như vậy, tới khi vào Tiên giới là hoàn toàn lột bỏ xác phàm, trở thành tiên nhân chân chính, mới có thể bước vào Tiên giới.”
Hứa Ứng đột nhiên phát động Thiên nhãn, quan sát rõ ràng mọi nguy hiểm phía trước, nói: “Ta từng nghe người ta nói, đại ác nhân cắt đứt con đường phi thăng. Con đường phi thăng mà họ nói chắc là chỉ con đường này?”
Tiết Doanh An nói: “Sư phụ cũng từng nói vậy. Người nói, thế giới Thiên đạo của Thiên thần và thần khí Thiên đạo đã tập trung tất cả luyện khí sĩ phi thăng ở Chư Thiên Vạn Giới, chặn đánh đại ác nhân ngay trên Thiên lộ. Trận chiến đó đã cắt đứt Thiên lộ, khiến độ kiếp phi thăng trở thành một nan đề không thể giải nổi.”
Hứa Ứng ngơ ngác. Luyện khí sĩ cường đại nhất Chư Thiên Vạn Giới tập trung lại một nơi, chặn đánh đại ác nhân. Chỉ nghĩ thôi cũng khiến hắn hưng phấn không thôi, chỉ hận không thể trở lại quá khứ tận mắt quan sát trận chiến này!
Hứa Ứng khôi phục bình tĩnh, dò hỏi: “Khi thấy hào quang phi thăng, ngươi đã đi thẳng theo hướng đó, có phải tiên căn giấu trong hào quang phi thăng không?”
Tiết Doanh An lắc đầu nói: “Sư phụ nói tiên căn của Thái Ất Tiểu Huyền Thiên vốn thích vị trí gần Tiên giới, vì vậy khi thấy hào quang phi thăng thì phải chạy tới. Rất có thể hào quang phi thăng ở nơi này.”
“Hóa ra là thế.” Hứa Ứng và Ngoan Thất lập tức ể ra.
Bọn họ nhanh chóng đi về phía trước. Hứa Ứng cảm nhận được khí tức của lôi kiếp, trong lòng hơi động, dò ỏ: “Doanh An, tiên nhân tới Thiên lộ này rồi có phải độ kiếp nữa không?”
Tiết Doanh An lắc đầu nói: “Chưa từng nghe nói. Vì sao ngươi lại hỏi như vậy?’
Hứa Ứng hít một hơi rồi nói: “Chúng ta bước vào vòng lôi kiếp rồi. Để ta cảm ứng thử, một vệt, hai vệt, mười vệt, năm mươi vệt...”
Y quan sát Chu Tề Vân độ kiếp, lĩnh ngộ được đạo tượng Thiên kiếp, cảm ứng đối với lôi kiếp cực kỳ nhạy bén, lập tức phát hiện ra nơi này có hai trăm sáu mươi bảy luồng lôi kiếp trùng điệp một chỗ.
Mà xét theo phạm vi bao phủ của lôi kiếp, hai trăm sáu mươi bảy đợt thiên kiếp này có lẽ đã trùng điệp cùng một chỗ, hơn nữa còn là đồng thời phát động Thiên kiếp!
Cũng tức là có hai trăm sáu mươi bảy vị cao thủ tuyệt đỉnh Phi Thăng kỳ, ở cùng một nơi, cùng một thời điểm, phát động Thiên kiếp, đồng thời độ kiếp!
Hình ảnh này chấn động tới mức khó mà tưởng tượng nổi!
“Luyện khí sĩ trong thời đại đó đều dũng mãnh như vậy sao?” Hứa Ứng lẩm bẩm.
Tiết Doanh An nghe y miêu tả mà giật nảy mình, vội vàng lắc đầu: “Chuyện khác thì không biết, sư phụ ta chắc chắn không dám độ kiếp, thế thì tuyệt đối không thể dũng mãnh nhu vậy được.”
Ngoan Thất lại đột nhiên hỏi: “A Ứng, hai trăm sáu mươi bảy cường giả luyện khí sĩ liên thủ độ kiếp, còn độ kiếp thành công nữa! Ngươi nhìn hào quang phi thăng kìa, có lẽ là hào quang phi thăng mà bọn họ để lại khi phi thăng!”
Hứa Ứng ngơ ngác, chẳng lẽ liên thủ độ kiếp là có thể độ kiếp thành công?
Y hỏi Tiết Doanh An, Tiết Doanh An lắc đầu nói: “Chưa từng nghe nói.
Bọn họ đi thẳng tới, mất nửa canh giờ mới xuyên qua những chỗ nguy hiểm, cuối cùng cũng tới hào quang phi thăng.
Đây cũng là nơi hai trăm sáu mươi bảy vị luyện khí sĩ Phi Thăng kỳ độ kiếp.
Đây là một ốc đảo trong sa mạc, có Nguyệt Nha tuyền, như ánh mắt mỹ nhân lúc cười, mê người mà yên tĩnh.
Hơn hai trăm bóng người cao cao thấp thấp chằng chịt quy tụ xung quanh Nguyệt Nha tuyền. Dáng vẻ mỗi người mỗi khác nhưng khí tức đều cường đại, thần bí, đỉnh đầu ai nấy đều có một luồng hào quang phi thăng!
Nhưng luyện khí sĩ cường đại này liên thủ độ kiếp, không ngờ lại độ kiếp thành công!
Hứa Ứng kinh ngạc tới tột đỉnh, chẳng lẽ liên thủ độ kiếp có thể thực hiện được?
Đột nhiên giọng nói của Ngoan Thất vang lên: “A Ứng, đằng này, ta tìm ra Thiên Thanh Tử!”
Hứa Ứng vội vàng đi tới, chỉ thấy bên cạnh Nguyệt Nha tuyền có một ông lão tóc trắng ngồi quay lưng về phía họ, mái tóc buông xõa như làn nước, hàng mi trắng dài chấm đất.
Sau lưng ông lão là một bia đá khổng lồ, Ngoan Thất đang đọc văn tự trên bia đá, nói: “Trên này nói rằng hắn chính là Thiên Thanh Tử, canh gác mộ phần các chiến hữu trong quá khứ, trấn áp ma đầu. Đến lúc cao tuổi, tọa hóa tại đây.”
Hứa Ứng đi tới đọc văn tự trên bia đá.
Chỉ thấy trên bia đá viết trận chiến tại Nguyệt Nha sơn, ma đầu kia đi dọc theo Thiên lộ, đánh đâu thắng đó, không ai cản nổi, giết tới mức liên quân vạn giới chỉ có nước thất bại lui bước, tử thương nặng nề.
Bọn họ bị ép tới Thái Ất Tiểu Huyền Thiên tuyệt cảnh, tử thương càng nhiều, tới lúc không còn cách nào có ba trăm dũng sĩ đứng ra, chủ động khơi mào Thiên kiếp, định dùng uy lực Thiên kiếp của ba trăm dũng sĩ diệt trừ ma đầu kia!
Ngay lúc bọn họ khơi mào Thiên kiếp, lại có ba mươi ba dũng sĩ bỏ mạng dưới tay ma đầu, cuối cùng chỉ tạo ra hai trăm sáu mươi bảy trận Thiên kiếp.
Hai trăm sáu mươi bảy trận Thiên kiếp trùng điệp với nhau, uy lực rung chuyển đất trời, như muốn tiêu diệt cả ma đầu và hai trăm sáu mươi bảy dũng sĩ!
Hứa Ứng, Tiết Doanh An đọc tới đây chỉ thấy da đầu tê dại. Bọn họ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, từng luồng hào quang phi thăng rực rỡ chói mắt. Hiển nhiên, hai trăm sáu mươi bảy dũng sĩ độ kiếp thành công!
“Trận chiến đó, ma đầu lay động Thiên kiếp, đánh tan cả Thiên kiếp, hai trăm sáu mươi bảy đạo hữu độ kiếp thành công, liên thủ vây giết ma đầu, chiến tử tại đây.”
Trên tấm bia đá nói ma đầu bị Thiên kiếp đánh trọng thương, lại bị hai trăm sáu mươi bảy vị cường giả vượt qua Thiên kiếp bao vây, rốt cuộc cũng mất đi đại thế, ngã xuống thế giới Nguyên Thú.
Thái Ất Tiểu Huyền Thiên cũng vì vậy mà bị san thành bình địa, từ tiểu tiên giới trên Thiên lộ biến thành hoang mạc.
Còn hai trăm sáu mươi bảy vị cường giả độ kiếp phi thăng chiến tử tại đây, trước khi chết đã móc mắt mình a, luyện thành Nguyệt Nha tuyền, như mắt của mỹ nhân.
Cho dù có chết bọn họ vẫn muốn giám sát ma đầu kia, chỉ cần đi tới trước Nguyệt Nha tuyền, nhìn vào trong suối là thấy được vị trí của ma đầu kia.
Trúc Thiền Thiền còn viết trên bia đá, tuổi thọ mình đã sắp hết, nhất định phải ghi lại chuyện này, tránh cho hậu nhân lãng quên, không còn nhớ tới công tích mà những chiến sĩ bọn họ đã làm cho Chư Thiên Vạn Giới!
Hứa Ứng đọc tới đây, trong lòng ngổn dang đủ loại cảm xúc, nói: “Thất gia, những người này đều là nghĩa sĩ?”
Ngoan Thất nghiêm nghị hiếm thấy: “Đại nghĩa sĩ!”
Hứa Ứng cảm động khó tả, đi tới bên cạnh Nguyệt Nha Tuyền, cúi người với Thiên Thanh Tử tọa hóa bên cạnh suối nước, nó: “Tiền bối cứ yên nghỉ, trách nhiệm của tiền bối cứ giao cho chúng ta.”
Y nhìn vào trong suối, thầm nghĩ: “Trên bia đá nói nhìn vào trong suối là thấy ma đầu kia. Không biết là thật hay giả?”
Mặt nước trong Nguyệt Nha tuyền bằng phẳng không một gợn sóng, cứ như mặt kính. Hứa Ứng cúi đầu nhìn xuống, thấy một cái ót.
Y gãi đầu một cái, thấy cái ót kia cũng có bàn tay gãi đầu.
Hứa Ứng nghi hoặc, ngẩng đầu nhìn lên trời, người trong Nguyệt Nha tuyền cũng ngẩng đầu nhìn lên trời, mặt mũi đầy nghi hoặc.
Gương mặt trong Nguyệt Nha Tuyền giống hệt gương mặt y.