Ngoan Thất quay đầu lại nhìn, rõ ràng là sau lưng mình không có ai.
Nhưng ngay khoảnh khắc sau, có Thổ địa thần nhỏ bé nâng cờ đi theo sau lưng Ngoan Thất, còn có Thổ địa thần leo lên người hắn, la lớn: “Hứa thiên tử tới cõi âm, Thông phán Quỷ vương các phủ còn không nghênh đón thiên tử về triều.”
Lại có càng nhiều Thổ địa thần chạy tới, đổi long kỳ, cùng nhau ca hát: “Hôm nay thay vua đổi chúa nghênh tân đế, ngày mai nhà nhà thêu long kỳ. Nghịch tặc ngụy đế xác thối trong triều, sao còn không ra nghênh tiếp thiên tử về kinh.”
Cõi âm cực kỳ náo nhiệt, từng bức tượng thần nguy nga của Phán quan, Quỷ vương dồn dập sống lại, thấy thần ma sau lưng Hứa Ứng càng lúc càng nhiều, thế là dồn dập phản bội chạy sang phe Hứa Ứng, tăng cường thanh thế.
Hứa Ứng thầm hiểu bản thân không có uy phong lớn đến vậy, chắc chắn quả chuông cũng không, nhất định là lần trước Kim Bất Di giết một trận, khiến toàn bộ âm đình sợ hãi, cho nên mới không hề chống cự như vậy.
Chẳng qua những âm thần này rõ là không có tiết tháo. Y thầm lắc đầu.
Cuối cùng thiên tử âm đình đích thân nghênh đón, đứng xa xa cười nói: “Cuối cùng tân đế đã tới! Khi nào Hứa thiên tử chết cũng tiện đăng lâm đế vị cõi âm.”
Hứa Ứng cười nói: “Trẫm... ta tới là để hỏi chuyện, không phải muốn soán ngôi đoạt vị.”
Nói xong câu này, đám quỷ thần sau lưng hắn lập tức dừng reo hò, thay phe đổi phái, dồn dập chạy tới sau lưng thiên tử âm đình.
Thiên tử âm đình không để ý, hắn đã quá quen với tác phong cỏ đầu tường của bách quan âm đình rồi, chỉ khách khí nói: “Hứa công tử có chuyện gì mà đại giá quang lâm nơi này?”
Hứa Ứng thầm kinh ngạc: “Xem ra Kim gia đánh hắn nặng thật.”
Y giải thích mục đích đến, nói: “Mong bệ hạ giới thiệu ta cho vị Đông Nhạc tiên sinh.”
Sắc mặt thiên tử âm đình biến đổi, chần chừ nói: “Không phải trẫm không muốn giới thiệu.”
Sắc mặt Hứa Ứng trầm xuống nói: “Bệ hạ từng truy sát ta cùng Lý Tiêu Khách, suýt nữa hại chết ta. Kết quả Lý Tiêu Khách hình thần câu diệt, chẳng lẽ bệ hạ muốn theo gót hắn, hay là định dựa vào nửa bộ thi thể sau lưng bệ hạ?”
Sắc mặt thiên tử âm đình lại biến đổi, siết chặt nắm đấm, một lúc lâu sau nắm đấm mới giãn ra nói: “Xin Hứa công tử chờ một chút.”
Hắn huýt sáo một tiếng, đột nhiên trong đại điện âm đình có vô số Hàn Nha lao phần phật ra, bay thẳng lên mặt trời trên không trung.
Hứa Ứng nhìn theo những con Hàn Nha kia, trong lòng thầm giật mình: “Những con Hàn Nha này, chẳng lẽ Đông Nhạc chính là cao thủ thần bí từng ra chiêu với Lý Tiêu Khách đêm hôm đó?”
Một lúc lâu sau, trên bầu trời đột nhiên lấp lóe ánh sao, một con Hàn Nha từ trên trời giáng xuống, lúc hạ xuống đất như mang theo tro tàn bụi giấy, xoạt một tiếng tỏa ra, từ trong tro bụi có một bóng người chậm rãi đứng dậy.
Thân hình kia như tạo thành từ tro bụi, khó mà thấy rõ gương mặt, khi hành động có thể thấy loáng thoáng trong thân thể còn có ánh lửa chưa tàn.
Thân hình tro bụi này chắc là phân thân của Đông Nhạc.
“Hứa đạo hữu tìm ta có chuyện gì?” Đông Nhạc tro bụi kia mở miệng, tiếng người vang lên.
Trên bầu trời lại có từng Hàn Nha bay tới, hạ xuống đất hóa thành từng thân hình tro bụi, lại có Đông Nhạc tro bụi mở miệng nói: “Ta còn phải điều khiển xe mặt trời đi loanh quanh, đây là chức trách, không thể tự mình tới gặp đạo hữu, mong được thứ lỗi!”
Chỉ thấy ngàn vạn Đông Nhạc tro bụi dồn dập cúi người nói: “Mong được thứ lỗi!”
Hứa Ứng cúi người nói: “Đạo huynh, Kim Ô Kim Bất Di theo ta nhiều năm, giờ đã già cả, không sống được lâu nữa. Ta thấy đạo huynh cũng có Kim Ô cho nên muốn hỏi đạo huynh có phương pháp nào cứu giúp không?”
“Hóa ra là thế.”
Đông Nhạc tro bụi nói: “Đạo hữu, nếu ta có cách gì, sao lại để Kim Ô giống như ta, cũng hóa thành xương khô!”
Hứa Ứng hơi thất vọng nói: “Ta thấy Kim Ô của đạo huynh to lớn hùng vĩ, hơn xa Kim Bất Di, xin hỏi nguyên do?”
Đông Nhạc tro bụi cười ha hả nói: “Đạo hữu đúng là thông minh. Tuy ta không có pháp môn giúp Kim Ô trường sinh bất tử, nhưng Kim Ô của ta từng theo ta tu luyện, tuy ta và nó đều không thể độ kiếp phi thăng, nhưng nó có để lại một bộ công pháp, tên là , có lẽ có thể kéo dài tính mạng cho Kim Bất Di. Kim Ô của ta luyện công pháp này nên mới có thân thể vô biên, sau khi chết vẫn có uy lực vô tận.”
Một Đông Nhạc tro bụi khác nói: “Kim Bất Di chỉ thức tỉnh huyết mạch Kim Ô chứ không phát huy lực lượng huyết mạch tới cực hạn. Nếu tu luyện Đại Nhật chân kinh, có lẽ tăng cường tuổi thọ vạn năm, khôi phục thanh xuân cũng không thành vấn đề.
Hứa Ứng thầm vui mừng, đang định nhờ vả thì một Đông Nhạc tro bụi nói: “Nhưng của ta không phải cho không, nếu đạo hữu muốn lấy được công pháp này, còn phải làm một chuyện cho ta.”
Hứa Ứng nghiêm mặt nói: “Xin đạo huynh cứ nói.”
Đông Nhạc tro bụi cười nói: “Lần tam giới thủy triều này cuối cùng cũng khiến Côn Lôn cảnh mở ra, trong Côn Lôn cảnh có Dao Trì, là vùng đất phi phàm, đạo hữu giúp ta lấy một gáo Dao Trì tiên thủy.”
Hứa Ứng phấn chấn hẳn lên, cười nói: “Quyết định như vậy đi!”
Đông Nhạc tro bụi cười nói: “Quyết định như vậy đi! Ngươi lập tức lên đường, ta cũng tới Phù Tang thụ báo mộng, đích thân truyền thụ cho hắn.”
Hứa Ứng hài lòng, dẫn Ngoan Thất, quả chuông và tiên thảo màu tím rời khỏi âm đình.
Thiên tử âm đình đi tới nói: “Thượng tôn, hắn có thể tìm được Dao Trì tiên thủy không?’
“Đương nhiên là có!”
Từng Đông Nhạc tro bụi bật cười nói: “Người khác có tìm được Dao Trì tiên thủy hay không còn phải xem vận may, nhưng hắn thì chắc chắn là có. Vì quê hương của hắn ở trong Côn Lôn.”
Từng Đông Nhạc tro bụi cười ha hả, dồn dập phóng lên trời, hóa thành từng luồng tro bụi tiền giấy bay đi.
Vô số tro bụi hóa thành từng con Hàn Nha, đuổi theo mặt trời trên không trung, bay vào trong đó.
Tro bụi trong mặt trời càng lúc càng nhiều, khiến mặt trời càng ngày càng ảm đạm.
“Những người khác cũng dang mưu toan chí bảo trong Côn Lôn, phái từng đệ tử mà mình lựa chọn tỉ mỉ, thậm chí ban kim triện tiên triện hộ thể, nhưng làm sao bọn họ sánh bằng ta được!”
Trong mặt trời tro bụi vang lên tiếng cười trầm trầm.
“Ta trực tiếp tìm một người tới từ trong Côn Lôn giúp ta lấy Dao Trì tiên thủy. Lần này ta đã thắng được năm phần rồi.”
Trong đó có một con Hàn Nha không quay về mặt trời lụi tàn này mà vỗ cánh bay đi, bay vượt núi vượt đèo, bay qua sông qua hồ, tới dương gian, vượt qua bầu trời của đầm lầy.
Nó không làm kinh động bất cứ ai, lẳng lặng bay vào giấc mơ của Kim Bất Di.
Kim Bất Di đang ngủ say, trong mơ đột nhiên xuất hiện một thân hình đầy tro bụi, nói với hắn: “Kim Bất Di, ta là người thống trị vạn giới cõi âm Đông Nhạc...”
Kim Bất Di tức giận: “Yêu ma phương nào xâm lấn giấc mơ của ta. Đao của ta đâu rồi?”
Đông Nhạc tro bụi thầm biết không ổn, đột nhiên đao quang lóe lên, chém nát phân thân tro bụi của hắn!