Hắn thầm nhủ trong lòng: “Tuy ta cũng biết pháp môn này, nhưng không ai có thể giúp ta gọt bớt bảy thành uy lực Thiên kiếp.”
Xung quanh kiếp vân, từng thân hình nấp trong bóng tối lặng lẽ rời khỏi.
Thái sư Khương Tề lưng đeo Thiên Tru kiếm, không ngừng cảm ứng bốn phía xung quanh, áo choàng Thiên kiếp của Hứa Ứng lúc vừa rồi đã khiến không ít cao thủ nấp trong bóng tối bại lộ, bị hắn âm thầm ghi nhớ vị trí. Thời khắc này các cao thủ dần dần rời khỏi, khiến hắn cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Lần độ kiếp này Hứa đạo hữu gọt bớt Thiên kiếp, bệ hạ cũng không chịu thua kém nên mới tránh được nhân họa. Bây giờ ưu thế thiên thời, địa lợi, nhân hòa đều ở bên ta. Ta cũng có thể kê cao gối ngủ...”
Nhưng ngay khoảnh khắc khí tức của hắn lơi lỏng, một sợi tơ vô hình đột nhiên phóng tới, trên sợi tơ còn có một lưỡi câu, nhắm ngay sau đầu Chu Thiên tử!
Cả Thái sư Khương Tề hay các luyện khí sĩ Đại Chu, thậm chí chính bản thân Chu Thiên tử đều bất ngờ.
Chỉ thấy dây câu rung nhẹ, không ngờ lại câu Chu Thiên tử lên, khiến hắn bay lên bầu trời kiếp vân.
Thái sư Khương Tề không buồn nghĩ ngợi lập tức tế Thiên Tru kiếm ra, kiếm khí cắt ngang thiên địa, chặt đứt dây câu kia!
Một luồng sấm sét khổng lồ không gì sánh được đánh thẳng xuống, bổ lên đỉnh đầu Chu Thiên tử, đập hắn rơi từ trên không trung xuống Đăng Tiên đài trong Hạo Kinh.
Những luyện khí sĩ Đại Chu khác thấy vậy, ai nấy phát động pháp bảo, cây cầu bay lên không trung, ép xuống một con thuyền nhỏ dưới kiếp vân.
“Thiền Thiền, sư đệ cô tới lấy đầu chó của cô và Chu Thiên tử kìa!” Hứa Ứng hô to với Phi Lai phong.
Trên Phi Lai phong, Trúc Thiền Thiền trợn mắt: “Ngươi mới là đầu chó!”
Trong lúc trò chuyện, pháp bảo của luyện khí sĩ Đại Chu đã đánh về phía con thuyền nhỏ, Trúc Thiền Thiền biến sắc: “Không tốt! Bọn họ không nên vận dụng pháp bảo!”
Nam nhân đội nón che đạp chân lên thuyền nhỏ, con thuyền rất nhỏ, còn không dài bằng thân hình của hắn, giẫm lên trên đó như đứng trên một chiếc lá lớn.
Nam nhân đội nón che nghênh tiếp cây cầu ngắm sóng, giao long đồng xanh trên đầu đã khôi phục, kỳ lân đồng xanh cũng thức tỉnh, lớn lớn nhỏ nhỏ, gào thét không ngừng, tỏa ra khí thế hung ác ngập trời, có thể so với thái cổ cự thú đã thành niên!
Nhưng khoảnh khắc sau, nam nhân đội nón che đấm ra một quyền, chỉ nghe cạch một tiếng, cả kỳ lân lẫn giao long đồng xanh hay cây cầu dòng sông bên dưới, tất cả đều thoát khỏi khống chế của luyện khí sĩ Đại Chu!
Dấu ấn của bọn họ đều bị xóa bỏ!
Cả kỳ lân giao long lẫn cây cầu dòng sông đều đánh ngược lại phía họ, bộc phát ra uy lực khủng khiếp, còn mạnh mẽ hơn lúc bọn họ tế lên vài phần!
Chiếc thuyền con lại chở nam nhân đội nón che bay qua, lại một quyền đánh vào lầu các, luyện khí sĩ Đại Chu trong lầu các lập tức bị thần lâu này phản ngược lại!
Tòa thần lâu này là trọng bảo, không ngờ lại trấn áp ngược lại bọn họ, giam cầm bọn họ trong lầu, không cách nào thoát thân!
Thuyền con bay ra khỏi lầu, nghênh tiếp một đại đỉnh, lại “cạch” một tiếng, đánh cho luyện khí sĩ vừa tế đại đỉnh lên hộc máu rơi xuống!
Một vị tướng quân toàn thân mặc giáp vàng bay tới, thập bát ban binh khí trên giá bay tới, chém về phía nam nhân đội nón che. Khoảnh khắc sau chỉ nghe lạch cạch vài tiếng, đống vũ khí đều cắm lên người vị tướng quân giáp vàng kia.
Ngay cả bộ giáp vàng trên người hắn cũng biến thành vũ khí khóa chặt người hắn, nhốt hắn trong áo giáp, không thể động đậy nổi.
“Cạch!”
“Cạch!”
“Cạch!”
“Cạch!”
Nam nhân đội nón che đánh thẳng tới, ba ngàn luyện khí sĩ Đại Chu không ai ngăn được. Pháp bảo mà bọn họ khống chế vừa tiếp xúc với nam nhân đội nón che là bị đánh cho làm phản, dấu ấn bị xóa bỏ, biến thành dấu ấn của đối phương, ngược lại giết bọn họ tới mức người ngã ngựa đổ.
Mục tiêu của nam nhân đội nón che là Chu Thiên tử, dọc đường liên tục đánh lui ba ngàn luyện khí sĩ, cảnh tượng thật quá chấn động, ngay cả Hứa Ứng từng giao thủ với hắn cũng thấy hoa mắt, không khỏi khen thầm một tiếng.
Lúc trước trên mặt nước Nại Hà, nam nhân đội nón che không để lộ thủ đoạn kinh khủng này!
Nhưng ngay lúc này một luồng kiếm quang mang theo hàn khí đánh tới, đạo uy Thiên đạo bộc phát trong kiếm, nhắm thẳng mi tâm nam nhân đội nón che, chính là Thái sư Khương Tề tế Thiên Tru kiếm đánh tới!
Nam nhân đội nón che tiện tay vỗ một cái, đập vào Thiên Tru kiếm, nhưng lần này không có tiếng vang phát ra, khiến hắn thầm giật mình.
Hắn lại không biết kiếm này là Thái sư Khương Tề mời Trúc Thiền Thiền đích thân ra tay xóa bỏ dấu ấn của Tiên giới, lưu lại dấu ấn của mình.
Trúc Thiền Thiền luyện bảo vật này cũng rất dụng tâm, một đòn của nam nhân đội nón che xóa được dấu ấn trên kiếm, nhưng không cách nào lưu lại dấu ấn của mình lên Thiên Tru kiếm.
Trong lòng hắn trầm xuống, cũng biết đã mất tiên cơ.
Mất tiên cơ trước một vị trí giả như Thái sư Khương Tề là cực kỳ đáng sợ. Chỉ thấy kiếm quang của Thiên Tru kiếm tăng vọt, chặt đứt cổ tay hắn, mũi kiếm sắc bén đâm thẳng vào mi tâm hắn!
Ngay lúc nam nhân đội nón che sắp mất mạng dưới Thiên Tru kiếm, đột nhiên một tòa Phi Lai phong ào ào quét tới, hất bay cả Khương Thái sư, Thiên Tru kiếm và nam nhân đội nón che!
Thái sư Khương Tề kêu lên một tiếng đau đớn, bị Phi Lai phong ép tới mức khí tức bất ổn. Nam nhân đội nón che nhân cơ hội cong ngón tay búng một cái, Thiên Tru kiếm rời tay bay ra!
Thái sư Khương Tề vội vàng đuổi theo Thiên Tru kiếm, tránh cho thần khí này bị nam nhân đội nón che lợi dụng giết ngược lại bọn họ, gây ra đại họa.
Hắn đuổi kịp Thiên Tru kiếm, thăm dò đôi chút rồi mới yên tâm.
Thiên kiếp vẫn đang tiếp tục.
Từng luồng sấm sét vẫn đang giáng xuống, chiếu rọi thế gian.
Bên cạnh sấm sét, nón che của nam nhân kia đã rách nát, con thuyền nhỏ dưới chân cũng bị Phi Lai phong nghiền nát, để lộ một gương mặt trẻ trung như thiếu niên, mang vẻ ngây thơ nhưng cũng có vẻ âm độc và thê lương.
Ở đằng khác của sấm sét, Trúc Thiền Thiền cũng là thiếu nữ, yêu dị, mỹ lệ, mang vẻ hoang dại như một con báo cái.
“Tiểu Huy, ngươi có tiền đồ nhỉ! Bắt chước người khác đi cắt rau hẹ!”
Trúc Thiền Thiền nổi giận khiển trách: “Lúc trước ta dạy bảo ngươi ra sao, bảo ngươi làm người cho tốt, bây giờ ngươi còn chẳng buồn làm người nữa rồi! Đi làm yêu ma ăn thịt người!”
Nam nhân đội nón che cười ha hả, như khóc như than: “Ngươi dạy thế nào? Ngươi bỏ ta lại chạy mất, còn nói dạy bảo ta? Ta tưởng trong môn phái chúng ta, sư phụ đi rồi thì còn sư tỷ nhà ngươi, không ngờ ngay cả ngươi cũng bỏ ta mà đi! Ngươi chạy tới Bỉ Ngạn trường sinh bất tử, ta ở lại Thiên Công môn, cho là mình có thể tu hành đạt tới thành tựu tới Bỉ Ngạn tìm ngươi. Nhưng không có ngươi, ta hoàn toàn không hiểu được sách cổ trong môn phái! Ta không thể trở thành Thiên công! Sư tỷ, ta chỉ là cô nhi bị ngươi vứt bỏ mà thôi. Không đúng.”