Mục lục
Trạch Nhật Phi Thăng - Bản dịch Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quả chuông cũng cảm nhận được biến hóa của Hứa Ứng, lên tiếng dò hỏi: “A Ứng, ngươi nhớ lại chuyện mình làm người bắt rắn rồi à?”

Hứa Ứng gật đầu nói: “Nhớ được phần lớn mọi chuyện rồi.”

Quả chuông bay ra, chui vào miệng Ngoan Thất, phát ra một tiếng “coong” giòn dã.

Trúc Thiền Thiền ngồi trong miệng Ngoan Thất hiểu ý, theo nó đi vào bụng Ngoan Thất.

“Ngài chuông có chuyện gì cứ nói.”

Trúc Thiền Thiền tránh một mảnh vỡ pháp bảo lớn, chắc là một tầng trong Thập Nhị Trọng Lâu, đuổi theo quả chuông, nói: “Trong bụng Ngoan Thất đã được ta luyện lại, không thể phá vỡ được, ngay cả thần thức cũng không thể truyền vào trong.”

Không ngờ phía trước còn có một gian nhà thủy tạ, một người một chuông đi vào gian thủy tạ, tới gần cửa sổ quan sát, bên ngoài là một nửa Dao Trì.

Quả chuông giọng điệu nghiêm nghị nói: “A Ứng nói ký ức làm người bắt rắn của hắn đã khôi phục, bây giờ ta cũng không biết hắn khôi phục được bao nhiêu phần. Ngươi còn nhớ cảnh tượng trước khi hắn bị phong ấn không?”

Trúc Thiền Thiền rùng mình một cái, không khỏi nhớ tới lúc Hứa Ứng giết chết Thiên ma, giao chiến với ba người Bắc Thần Tử, nói: “ý ngươi là A Ứng đã biến thành Ứng gia?”

Quả chuông lung lay toàn thân, nói: “Ta cảm thấy bây giờ hắn đang trong trạng thái Ứng gia! Nửa năm trước khi A Ứng trong trạng thái Ứng gia, chẳng qua chỉ là Khấu Quan tầng thứ ba mà đã giết tới trời đất mù mịt. Bây giờ lên tới Khấu Quan tầng thứ tư thì còn tới mức nào?”

Trúc Thiền Thiền suy nghĩ, lắc đầu nói: “Ngươi quên mất một điều, lúc đó Ứng gia có thể đánh khắp tứ phương chính là ngờ cắt đứt hương hỏa của lá bùa! Bây giờ kể cả hắn khôi phục ký ức lúc đó nhưng lá bùa hương hỏa vẫn ở chỗ bọn Bắc Thần Tử! Ngoài ra phong ấn của hắn bây giờ lại có thêm một lá bùa nữa!”

Quả chuông nghe vậy lập tức tỉnh ngộ: “Đúng vậy, là ta nghĩ nhiều.”

Trúc Thiền Thiền kinh ngạc nói: “Ngài chuông, A Ứng biến thành Ứng gia, ngươi nên vui vẻ mới đúng, sao lại lo lắng nhu vậy?”

Quả chuông chần chừ một chút rồi nói: “Ta lo A Ứng trong trạng thái Ứng gia không phải A Ứng bây giờ.”

Trúc Thiền Thiền giật mình.



Quả chuông và Trúc Thiền Thiền đi ra bên ngoài, chỉ thấy Hứa Ứng và Nguyên Vị Ương đang thảo luận với khí thế ngất trời, tình hình không có gì khác thường, bấy giờ mới yên tâm.

Nguyên Vị Ương truyền thụ Nguyên Đạo Chư Thiên cảm ứng mà mình cải biến cho Hứa Ứng, trong đó có pháp môn luyện hóa thần thức tiên dược. Hứa Ứng vừa tu luyện vừa thử tìm kiếm pháp môn luyện hóa tốt hơn, dựa theo cơ sở đó bổ sung thêm nhiều chỗ.

Phía trước có Nguyên Vô Kế mở đường, Nguyên lão thái quân và Nguyên phu nhân đi theo, Hứa Ứng và Nguyên Vị Ương đi cuối, trong lúc bất tri bất giác lại nói tới Thiên Nhân Cảm Ứng và Ngôi Khư ba ngàn năm trước.

Hứa Ứng suy nghĩ nói: “Ta nghi ngờ nguyên nhân khiến Nguyên gia các ngươi thưa thớt nhân khẩu như vậy có liên quan tới Ngôi Khư. Ngươi có nhớ Chu Tề Vân đã từng nói, khi ngộ đạo là cực kỳ nguy hiểm không?”

Nguyên Vị Ương nói: “Ta từng ngộ đạo, suýt nữa ngã vào vực sâu.”

Hứa Ứng nói: “Công pháp của Nguyên gia các ngươi phải giữ bản thân lý trí tới cực điểm, vứt bỏ tất cả mọi tạp niệm. Ta cảm thấy như vậy chính là chống lại Ngôi Khư, tránh cho bản thân ngã vào Ngôi Khư.”

Người trong Nguyên gia đều rất thông minh, lại thêm môn công pháp Nguyên Đạo Chư Thiên cảm ứng, khi ngộ đạo bọn họ dễ bị Ngôi Khư thôn tính hơn những người khác!

Hứa Ứng suy đoán: “Ta cảm thấy Nguyên Đạo Chư Thiên cảm ứng có năng lực cảm ứng cường đại như vậy, rất có thể nó liên quan tới Thiên Nhân Cảm Ứng thời Vũ Đế, có lẽ môn na pháp này tới từ thời kỳ Vũ Đế.’

Nguyên Vị Ương trong lòng hơi động, nói: “Ta nhân lúc ngươi tu luyện Nguyên Dục Bát Âm, tìm hiểu được huyệt khiếu trong thân thể, tồn tưởng Chư Thiên Thần Linh trong huyệt khiếu, lĩnh ngộ được một hệ thống nửa luyện khí nửa na pháp của bản thân.”

Cô cười ha hả, giọng điệu lạnh nhạt: “Bây giờ khi ta thực hiện Chư Thiên Cảm Ứng, Chư Thiên có thần linh trấn thủ, khóa thân thể hồn phách của ta, không còn nỗi lo ngã vào Ngôi Khư.”

Hứa Ứng nổi ý tôn kính.

Nguyên Vị Ương không học Nguyên Dục Bát Âm của y mà quan sát y tu luyện Nguyên Dục Bát Âm, ghi nhớ cảnh tượng được chiếu rọi trong huyệt khiếu của y, có lĩnh ngộ riêng của bản thân, khai tông lập phái, sáng tạo ra công pháp mới, thậm chí không giống với na pháp và luyện khí, có thể nói là đại tông sư!

Hứa Ứng nghe cô nói vậy, lập tức hiểu được ảo diệu của công pháp mà Nguyên Vị Ương cải tiến. Y trầm ngâm trong chốc lát, phát động Nguyên Dục Bát Âm, điều động thần thông, nội quan từng huyệt khiếu.

Lần này y nội quan, nương theo mỗi đạo âm của Nguyên Dục Bát Âm chấn động, từng huyệt khiếu dần dần trở nên rõ ràng. Trong đó có huyệt khiếu mang cấu tạo như khoảng sân, cũng có huyệt khiếu như hoa sen, như tế đàn, còn có cung điện, tiên sơn, hồ nước, thậm chí một số huyệt khiếu vốn là mang hình thái thần linh trời sinh!



Hứa Ứng chấn động, đột nhiên tán thưởng: “ Nguyên huynh đệ, tư chất của ngươi cao thật! Trước đây ta chưa từng nghĩ tới, bây giờ lại đột nhiên có cảm ngộ. Nếu mượn Nguyên Dục Bát Âm nội quan, tồn tưởng từng huyệt khiếu trong thân thể, như vậy có thể cảm ứng cùng Chư Thiên!”

Y cười ha hả nói: “Mỗi huyệt khiếu ứng với một Chư Thiên, mượn năng lực Chư Thiên Cảm Ứng, chúng ta có thể thiên nhân giao cảm, tìm hiểu về Ngôi Ngư!”

Ánh mắt Nguyên Vị Ương sáng lên, nở nụ cười: “Ta cũng có ý này.”

Hứa Ứng nổi hứng thú, nghĩ là làm, lập tức phát động Nguyên Dục Bát Âm, thực hiện đủ thứ động tác kỳ lạ trên đỉnh đầu Ngoan Thất, nhân cơ hội này tồn tưởng huyệt khiếu trong thân thể, đồng thời cảm ứng Chư Thiên trong hư không, liên kết huyệt khiếu với Chư Thiên.

Y không học tập công pháp của Nguyên Vị Ương, Nguyên Vị Ương đi trên con đường của mình, đã là một đại tông sư, người khác không học được.

Muốn học công pháp của cô thì phải đọc không biết bao nhiêu công pháp điển tịch, tìm kiếm đạo tượng Chư Thiên Thần Thánh. Bình thường tồn tưởng một đạo tượng như vậy, tu luyện tới tuyệt đỉnh cũng phải mất không biết bao nhiêu thời gian, muốn lấp đầy huyệt khiếu toàn thân, khó như lên trời!

Hứa Ứng chỉ liên kết Chư Thiên và từng huyệt khiếu trong thân thể, không ngừng gia tăng cảm ứng với Chư Thiên, khiến cho thân thể mình liên kết sâu sắc với Chư Thiên.

Y không thể luyện tới mức thần hồn liên kết với Chư Thiên, chỉ Nguyên Vị Ương có thể.


Y liên kết từng huyệt khiếu với Chư Thiên rồi dùng thần thức gia cố, nhìn sang Nguyên Vị Ương, khẽ gật đầu.


Nguyên Vị Ương chần chừ một chút rồi nói: “Ngươi định cảm ứng Ngôi Khư trong lăng mộ Ly Sơn hay sao? Dù sao đây cũng là lăng mộ, Tổ Long đã phục sinh nhưng không biết được nơi này còn chôn giấu thứ gì. Có lẽ sẽ cảm ứng được thứ gì không tốt.”


Hứa Ứng nói: “Ta cũng cảm thấy hành động lần này hơi lỗ mãng.”


Hai người liếc mắt nhìn nhau, đột nhiên trong lòng đều có hiểu ngầm, ai nấy phát động công pháp, lập tức tiến vào trạng thái thiên nhân cảm ứng.


Nguyên Vô Kế đang căng thẳng tìm kiếm bốn phía, loại trừ phong ấn cấm chế còn sót lại. Nguyên lão thái quân và Nguyên phu nhân thì đứng hai bên hỗ trợ. Con rắn lớn Ngoan Thất ngơ ngơ ngác ngác, quả chuông tập trung lấy trộm khí huyết của Ngoan Thất để chữa thương, Trúc Thiền Thiền hết nhìn đông lại nhìn tây, xem có vớt được chút pháp bảo nào không.


Phi Lai phong của cô đang đỗ gần đây, thiếu nữ thượng cổ này cũng hơi lo lắng.


Không ai chú ý tời, dần dà, bầu trời trên lăng mộ Ly Sơn như nghiêng sang một bên, chẳng khác nào sắp rơi vào một vùng đất chưa rõ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK