Hắn vung ống tay áo một vòng, tay áo sinh mây, mây khói ập tới về phía trước, chỉ thấy trong rừng cây đột nhiên có một lá cờ rớt xuống, nhẹ nhàng lay động về phía bọn họ!
Nguyên lão thái quân và Nguyên phu nhân lập tức hồn phách dao động, suýt nữa bị chấn nát cả tam hồn thất phách.
Nhưng ngay lúc này Nguyên Vô Kế ngăn ở đằng trước, nguyên thần hiển hiện sau lưng, mênh mông vô bờ, xuất chỉ đánh tới. Chỉ thấy lá cờ kia cháy rực lên, không thể ảnh hưởng gì tới họ.
Nguyên lão thái quân kinh hãi khiếp vía, thở hổn hển một lúc rồi nói: “Lão gia, nơi này quá nguy hiểm, lão thân còn chèo chống được nhưng mẹ của Vị ƯƠng không có tu vi như vậy, để cô ấy xuống dưới cùng Vị Ương đi.”
Nguyên Vô Kế gật đầu.
Nguyên lão thái quân đánh mắt cho Nguyên phu nhân, cười nói: “Ngươi mau xuống cùng mấy đứa trẻ, chỗ này đã có ta rồi.”
Nguyên phu nhân không hiểu ý nhưng vẫn theo lệnh lui ra, đi tới bên cạnh Hứa Ứng và Nguyên Vị Ương.
Hứa Ứng và Nguyên Vị Ương đang nắm tay nhau, ngồi trên đầu Ngoan Thất. Nguyên phu nhân thấy vậy không khỏi nhíu mày, nhưng không ngăn cản hai người, thầm nghĩ: “Dù sao Vị Ương cũng là bé gái, không thể giả bộ là Vị Ương công tử mãi được. Là mẫu thân của nó, ta cũng mong nó có kết cục tốt đẹp.”
Nguyên phu nhân không phát hiện lúc này Hứa Ứng và Nguyên Vị Ương đang gặp nguy hiểm.
Nguyên Vô Kế ở đằng trước nói: “Cửu Đỉnh phải lội ngược dòng lịch sử tìm hiểu tới thời đại càng xa xưa, có lẽ là giữa thời thượng cổ và viễn cổ. Có một vị gọi là Đại Vũ Thánh Hoàng, dựa theo hình dạng của Thần Châu, chế tạo ra Cửu Đỉnh, dùng để trấn áp khí vận Thần Châu. Ngươi có biết không? Chu Tề Vân bại trận còn một nguyên nhân nữa.”
Nguyên lão thái quân nói: “Thiếp thân không biết.”
Nguyên Vô Kế nói: “Chu Tề Vân bại trận là thua ở ẩn cảnh của hắn.”
Nguyên lão thái quân lấy làm khó hiểu.
Nguyên Vô Kế nói: “Ẩn cảnh của hắn giống với Thần Châu đại địa. Hắn đi khắp Thần Châu, đo đạc đất đai, quan sát sơn hà, coi núi non sông ngòi của Thần Châu đại địa như ẩn cảnh. Địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa của hắn trải rộng là có thể mang lực lượng của toàn bộ Thần Châu đối phó với Thiên kiếp, cưỡng ép chúng sinh đối đầu với Thiên đạo! Khi đó hắn không đánh mà thắng, phi thăng dễ như trở bàn tay.”
Nguyên lão thái quân nghe vậy mới hiểu, nói: “Lão gia nói đúng lắm.”
Nguyên Vô Kế nói: “Nhưng sai lầm cũng ở ẩn cảnh của hắn. Thần Châu khi công pháp của hắn đại thành không phải Thần Châu chân chính mà là Thần Châu sau phong ấn. Vì vậy khi Nại Hà xâm lấn, thiên địa bị phong ấn tái hiện trên thế gian, ẩn cảnh của hắn không cách nào dung hợp với thiên địa. Hắn cũng không thể ép chúng sinh trên Thần Châu đối phó với Thiên đạo, cho nên hắn đành phải chuyển sang phương án khác, đó là bắt cóc Thiên thần!”
Hắn không khỏi cười ra thành tiếng, nói: “Phu nhân, Đại Tần lấy được Cửu Đỉnh, sau Tần đến Hán, từ đó trở đi Cửu Đỉnh tuyệt tích. Như vậy Cửu Đỉnh chỉ có thể ở một nơi, đó là bị Tổ Long hoàng đế đưa vào lăng mộ Ly Sơn. Lăng mộ Ly Sơn có núi non sông ngòi, giống hệt Thần Châu thời thượng cổ. Phu nhân nói xem, liệu có phải Cửu Đỉnh được giấu ở đây không?”
Nguyên lão thái quân là chính thất của hắn, cũng là đại cao thủ động thiên chín tầng, nghe vậy nói: “Lão gia nói rất có lý. Thế nhưng lão gia cần Cửu Đỉnh làm gì?”
Nguyên Vô Kế cười nói: “Hành động của Chu Tề Vân khiến ta thấy được một khả năng.”
Ánh mắt hắn nhấp nháy: “Tế tất cả Cửu Đỉnh lên, dung hợp với ẩn cảnh, như vậy là trải rộng bao phủ toàn bộ Thần Châu, bắt ép tất cả chúng sinh trên Thần Châu đối phó với Thiên kiếp của Thiên đạo. Phu nhân, ngươi nói xem, Thiên đạo có dám hủy diệt chúng sinh ngăn ta độ kiếp phi thăng không?”
Nguyên lão thái quân cười nói: “Lão gia, người tu luyện Nguyên Đạo Chư Thiên cảm ứng, giữ tâm linh như đá tảng, vĩnh viễn bất động, vì sao mấy ngày gần đây đạo tâm của người lại không được như xưa?”
Thân thể Nguyên Vô Kế đứng đờ nhưng lập tức khôi phục như thường, cười nói: “Có chuyện như vậy à? Có lẽ ta tu luyện giải quyết tai họa ngầm bị vực sâu thôn tính khi ngộ đạo, cho nên hơi ngông nghênh chút.”
Nguyên lão thái quân như đã hiểu ra, nói: “Hóa ra là thế, thiếp thân hiểu lầm lão gia rồi, còn lo tâm trạng của lão gia có vấn đề gì. Lão gia còn nhớ lời thề non hẹn biển mà chúng ta ước định không?”
Nguyên Vô Kế cười nói: “Sao ta lại quên được. Năm xưa chúng ta ở bên bờ Lạc Thủy, nhìn Lạc Thủy hẹn thề, tấm lòng này xin được gắn kết, như Lạc Thủy vạn năm không ngừng chảy. Phu nhân đang nghĩ linh tinh gì vậy?”
Nguyên lão thái quân khẽ thở phào nhẹ nhõm, đã thấy yên lòng, nói: “Thiếp thân thấy mấy hôm nay lão gia có gì đó khang khác, có khi ngông nghênh đắc ý, khó khống chế được cảm xúc, còn tưởng lão gia tu luyện xảy ra sai sót gì đó.”
Nguyên Vô Kế cười ha hả nói: “Phu nhân nghĩ nhiều rồi. Chẳng qua là ta nhớ lại chuyện Chu Tề Vân, cảm xúc khó bình ổn được. Ta sẽ cẩn thận.”
Nguyên lão thái quân nói: “Hóa ra là thế. Hai chúng ta là vợ chồng đã mấy trăm năm, ta thấy một số thói quen của người thay đổi, còn tưởng người bị ẩn hóa, biến thành người khác.”
Nguyên Vô Kế lắc đầu nói: “Phu nhân lo xa quá rồi. Ngươi nhìn vách núi phía trước kìa!”
Thần sắc hắn kích động, lao thẳng về phía trước.
Nguyên lão thái quân vội vàng đuổi theo hắn, la lớn: “Coi chừng!”
Hai người đều là cao thủ đỉnh phong đương thời, tốc độ cực nhanh, chẳng bao lâu sau đã tới dưới vách núi.
Đằng sau bọn họ, Ngoan Thất chở đám người Nguyên phu nhân, Trúc Thiền Thiền và Hứa Ứng, đang định đuổi theo Nguyên lão thái quân và Nguyên Vô Kế, đột nhiên phía trước có sương mù ngập trời từ trong sơn cốc tuôn ra, bao phủ quanh bọn họ, mông lung mờ ảo.
Nguyên phu nhân thần thức cường đại, lập tức phóng thích thần thức, thăm dò bốn phía. Không ngờ với thần thức của Nguyên phu nhân mà vẫn không thăm dò được bất cứ thứ gì xung quanh!
Thậm chí khi thần thức của Nguyên phu nhân lan tỏa ra xung quanh còn không cảm nhận được mặt đất, không cảm thấy đám người Hứa Ứng Nguyên Vị Ương.
Ngoài ra còn có cảm giác nếu nhấc chân đi lên một bước sẽ ngã xuống vực sâu không đáy, rơi xuống vĩnh viễn, không có điểm cuối!
Nguyên phu nhân không dám làm gì, trán đổ mồ hôi lạnh: “Trong Ly Sơn còn có cấm chế lợi hại như vậy à? Cấm chế này khủng khiếp hẹt như lúc ngộ đạo!”
Đột nhiên trong sương mù có tiếng hét lớn, có vẻ là tiếng hét của Nguyên lão thái quân, tiếp đó có thần thông bộc phát chấn động, sau đó mọi thứ trở về tĩnh lặng.
Lúc này, một tiếng kêu thê lương vang lên, thấu tận tâm can, sương mù cũng tan dần!
Nguyên phu nhân vội vàng lao lên phía trước, chỉ thấy dưới chân núi máu chảy đầy đất, Nguyên lão thái quân mái tóc trắng xóa ngã trong vũng máu.
Nguyên Vô Kế quỳ gối bên thi thể Nguyên lão thái quân, ngửa mặt lên trời hét lớn, cực kỳ bi thương.
Nguyên phu nhân trong lòng phát lạnh, thân thể như bị rút sạch sức lực, quỳ sụp xuống đất.
Đám người Trúc Thiền Thiền, Ngoan Thất thấy vậy cũng buồn rầu.
Nguyên Vô Kế hai mắt đẫm lệ, được Kiêu bá an ủi mới ngừng khóc, quay sang nói với mọi người: “Khi ta tới cứu đã không còn kịp. Đau đớn quá thôi! Thế tử đã mất~”
Trúc Thiền Thiền rơi lệ, quả chuông vang lên một tiếng nhỏ. Chỉ có điều không ai chú ý tới bầu trời trên đỉnh đầu bọn họ đã càng lúc càng nghiêng, càng ngày càng vặn vẹo.
Trong vực sâu, mắt thấy thần thức của Hứa Ứng và Nguyên Vị Ương sắp rơi xuống vĩnh viễn, đột nhiên hai người cảm ứng được một Chư Thiên khác.
Đó là từng đại đỉnh giấu trong lăng mộ Ly Sơn, là Chư Thiên do chín cái đỉnh lớn tạo thành!
“Vị Ương!”
Hứa Ứng hét lớn, hai người tâm ý tương thông, thần thức lập tức liên kết với Cửu Đỉnh, ràng buộng huyệt khiếu trên thần thông!
“Lên!”
Hai người cùng quát lớn: “Hoặc là Cửu Đỉnh kéo chúng ta ra! Hoặc là kéo cả Cửu Đỉnh và Chư Thiên vào vực sâu!”