Trường kiếm này là một thanh kiếm đồng thau dài hơn một trượng, lưỡi kiếm rất mỏng, múa lên là toàn bộ thanh kiếm hóa thành kiếm hoa, ánh sáng xanh lấp loáng!
Đông Mai Thanh vừa mừng vừa sợ, trấn áp thanh kiếm đang xao động, dốc toàn bộ tâm ý luyện hóa.
Đám người thấy vậy đều cực kỳ hâm mộ.
“Thanh kiếm này không phải kiếm của thời nhà Tần. Kiếm của thời Tần dày hơn hẳn.”
Từ Phúc nhìn lướt qua, đột nhiên biến sắc nói: “Đây là kiếm của thời Chu. Kiếm này có chủ, Đông Mai Thanh, mau buông tay!”
Đông Mai Thanh đang định buông tay, đột nhiên thanh kiếm như con rắn linh hoạt quấn quanh cánh tay Đông Mai Thanh, cuốn nhẹ một cái, cánh tay Đông Mai Thanh lập tức đứt lìa.
Đông Mai Thanh kêu lên đau đớn, thanh kiếm đồng thau lại xoắn sang cổ hắn, khiến hắn không thể né tránh!
Đột nhiên một bàn tay đưa tới, cong ngón tay búng một cái lên mũi kiếm. Thanh kiếm đồng thau như con rắn, bị búng tới mức thân kiếm rung chuyển không ngừng, bất giác duỗi ra!
Từ Phúc búng lui thanh kiếm đồng thau, lại thấy thanh kiếm đồng thau lại đâm thẳng về phía hắn, chỉ trong chớp mắt đã hình thành cả bầu trời kiếm đạo, dị tượng nhật nguyệt song hành và núi non hùng vĩ hiển hiện!
Từ Phúc giơ tay nghênh tiếp, tất cả kiếm khí hội tụ trong lòng bàn tay hắn, thanh kiếm đồng thau cũng tụ tập cùng kiếm khí, đâm vào bàn tay hắn!
Kiếm quang ép xuống lòng bàn tay, thân kiếm rung chuyển dữ dội nhưng không thể tiến thêm chút nào.
Từ Phúc đẩy bàn tay về phía trước, thanh kiếm đồng thau ầm ầm đứt gãy, nổ tung từng tấc một. Thanh kiếm kia quay lại muốn bỏ chạy nhưng lại như bị dính chặt, không cách nào dịch chuyển.
Từ Phúc xuất chưởng đẩy tới, chỉ thấy thanh kiếm đồng thau nhanh chóng nổ tới phần chuôi, bàn tay của hắn càng đẩy mạnh lên, lực lượng cuồng bạo bộc phát, phá hủy dấu ấn của kiếm chủ!
“Ầm ầm!”
Trong dãy núi cách xa trăm dặm, đột nhiên có một đám mây hình nấm nổi lên, lại có một luồng chấn động dữ dội lan tràn ra bốn phương tám hướng, kích hoạt vô số phong ấn cấm chế trong núi, uy năng khủng khiếp liên tiếp bộc phát!
Mặt sống nổ ầm ầm, thủy ngân văng khắp nơi, làm dấy lên sóng gió dữ dội!
Một thân hình cao lớn mặc y phục cổ xưa đi thẳng qua bọt nước thủy ngân, mặt sông dưới chân liên tục phát nổ, hóa giải lực lượng từ chưởng của Từ Phúc. Cho dù như vậy, kẻ này vẫn bị chấn động tới mức ho ra máu, khí tức tán loạn.
Cuối cùng hắn cũng hóa giải được uy lực từ chưởng của Từ Phúc, khí tức bình ổn lại, trong lòng chỉ thấy vừa kinh ngạc vừa sợ hãi: “Người này có lai lịch ra sao? Ta đã là thân thể Bán Tiên mà chưởng này vẫn có thể làm ta bị thương, chẳng lẽ hắn là Chân Tiên?”
Hắn nuốt ngụm máu đang dâng lên trong cổ xuống, trong máu mang một hương thơm ngát thấm nhuần tới tận thần hồn, đó là mùi thơm của tiên dược.
Hắn không nỡ nôn ra ngụm máu này.
Đột nhiên, cách đó không xa lại có một Kim Nhân thức tỉnh, khí tức khủng khiếp trấn áp cả khoảng thiên địa, tu vi hơi yếu còn khó mà thở nổi.
Nam tử trẻ tuổi quần áo cổ xưa lập tức thu liễm khí tức, lách mình rời khỏi, né tránh Kim Nhân.
Không bao lâu sau, đám người Hứa Ứng đi tới nơi này, Từ Phúc nhẹ nhàng giơ tay, chỉ thấy một giọt máu từ dưới sông bay lên, hạ xuống đầu ngón tay hắn.
Từ Phúc ngửi một cái, mỉm cười với Hứa Ứng: “Quả nhiên tiên dược chính tông đã tới. Vốn dĩ ta còn tưởng tiên dược không đủ, không thể phục sinh Tổ Long, giờ thì yên tâm rồi. Tổ Long có tiên dược này, chắc chắn sẽ phục sinh được!”
Quả chuông và Ngoan Thất lấy làm khó hiểu; “Tiên dược gì cơ?”
Hứa Ứng đột nhiên rùng mình một cái, lập tức hiểu ý Từ Phúc!
Na sư bị hắn dụ dỗ tới đây tìm bảo vật chính là tiên dược để hắn phục sinh Tổ Long!
Na sư mở các loại bí tàng, lấy được tiên dược trong bí tàng nhưng không cách nào luyện hóa, chỉ có thể tích lũy trong cơ thể, cho nên mỗi na sư đều là một loại tiên dược.
Na sư mở bí tàng khác biệt là loại tiên dược chủng loại bất đồng, có loại tăng cường thần thức, có loại tăng cường nguyên khí, lại có loại tăng cường hoạt tính thân thể, đủ thứ công dụng.
Hiến tế những na sư này chính là mấu chốt để phục sinh Tổ Long!
“Còn người treo kiếm dưới cửa núi giết kẻ đến sau, chắc là người trở về từ thế giới Bỉ Ngạn!’
Hứa Ứng nói với Ngoan Thất và quả chuông: “Máu của người này ẩn chứa tiên dược cực kỳ tinh khiết. Xem ra ngoài Thiền Thiền lão tổ còn có người khác cũng trở về từ thế giới Bỉ Ngạn!”
Ngoan Thất và quả chuông thầm giật mình: “Luyện khí sĩ Tiên Tần thật sự đã xuất hiện?”
Trúc Thiền Thiền tu luyện na pháp, giảm bớt tốc độ tăng cường tu vi, chỉ e luyện khí sĩ thượng cổ này không tu luyện na pháp mà chuyên tâm luyện khí, luyện hóa tiên dược trong cơ thể.
Người này có thể giao đấu với Từ Phúc, có lẽ cũng là đại cao thủ Phi Thăng kỳ!
“Theo lý mà nói, không ai có thể trở về từ Bỉ Ngạn chứ?”
Hứa Ứng suy nghĩ rồi nói: “Vì sao sau khi Thiền Thiền trở về lại có luyện khí sĩ Tiên Tần khác từ thế giới Bỉ Ngạn trở về?”
Quả chuông suy đoán: “Có phải đám người Bùi Độ với lão tổ Quách gia lan truyền tin tức về Thiền Thiền lão tổ, các thế gia na sư khác cũng thông qua động thiên của mình đi vào thế giới Bỉ Ngạn, cứu luyện khí sĩ Tiên Tần trở về?”
Hứa Ứng suy nghĩ, đúng là có khả năng này, bèn cười nói: “Ta còn tưởng Bỉ Ngạn xảy ra biến cố gì đó nên các luyện khí sĩ thượng cổ mới trốn thoát được. Ngài chuông nói rất có lý.”
Phía trước có na tiên đang giao chiến tới mức rung chuyển đất trời, đối phó với phong ấn trong lăng mộ Ly Sơn, động tĩnh cực kỳ đáng sợ.
Hứa Ứng thấy chín tòa động thiên rực rỡ tới cực điểm, chẳng khác nào chín vầng thái dương; thậm chí còn có na tiên hiển hóa ẩn cảnh, mang theo uy năng hùng hồn, ngay cả tiên sơn trên bầu trời cũng không thể trấn áp nổi!
“Khí tức này là... cường giả của Nguyên gia!”
Hứa Ứng kinh ngạc, chín tòa động thiên kia chính là Hoàng Đình động thiên. Chấn động thần thức cường đại lan tới, thậm chí nhiễu loạn suy nghĩ của một số luyện khí sĩ, khiến bọn họ khó lòng tập trung tinh thần, suýt nữa ngã xuống dòng sông thủy ngân!
Đây là uy lực đáng sợ của bí tàng Hoàng Đình mà Nguyên gia sở hữu!
Hứa Ứng tu luyện khúc dạo đầu trong Nguyên Đạo Chư Thiên cảm ứng của Nguyên gia, không lạ lẫm gì với loại thần thông này.
“Chẳng lẽ là Nguyên Vô Kế!”
Thiếu niên tim đập thình thịch loạn nhịp, hạ giọng nói: “Nguyên Vô Kế tới, thế thì Vị Ương muội muội có tới không?”
Ngoan Thất nhìn quả chuông, thần sắc lo lắng nói: “Ký ức A Ứng vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, hắn cứ coi Nguyên Vị Ương thành Nguyên Như Thị.”
Quả chuông an ủi: “Sẽ khá hơn, sẽ khá hơn.”
Ngoan Thất lo lắng nói: “Có cần kể cho A Ứng biết chân tướng không?”
Quả chuông cười tủm tỉm nói: “Ngươi mà nói cho hắn biết, ta sẽ đánh chết ngươi. Thật đấy.”