Mục lục
Trạch Nhật Phi Thăng - Bản dịch Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Luồng thần lực đó sinh ra từ ước nguyện của dân chúng, liên miên bất tận, là Thiên đạo tự nhiên, mang theo hàng vạn hào quang, thần thánh phi phàm!

Hứa Ứng cảm ứng được vị thần linh ẩn chứa Thiên đạo tinh thuần đó, bất tri bất giác khí thế bản thân tương hợp, kim đan và hồn phách cùng dung luyện, đột nhiên hút hồn phách vào trong Kim Đan.

Kim Đan, hồn phách, trộn lẫn như một, không còn phân biệt.

Mà trong Kim Đan, một Nguyên Thần gần như Thiên đạo nguyên thủy đang thai nghén.

Hứa Ứng bỗng có cảm giác tỉnh ngộ: “Có lẽ Nguyên Thần của nhân loại chính là đạo tượng của thần linh nguyên thủy Thiên đạo. Bởi vậy nên Nguyên Thần của tu sĩ mới có uy lực hùng mạnh như vậy, giống như Thiên thần. Tu luyện thành tiên, độ kiếp phi thăng chính là quá trình Nguyên Thần đột phá Thiên đạo.”

Luyện khí thành tiên, đầu tiên phải học theo Thiên đạo, luyện Nguyên Thần thành hình thái Thiên thần. Độ kiếp phi thăng chính là đột phá Thiên đạo.

Học theo Thiên đạo, đột phá Thiên đạo, mới có được tự do, gọi là tiên nhân.

Từng tòa động thiên từ từ hiển hiện sau lưng Hứa Ứng, lơ lửng phía sau y. Nê Hoàn, Giáng Cung, Ngọc Kinh, Dũng Tuyền, Ngọc Trì, Hoàng Đình và Võ Đạo; tiên dược từ các đại Bỉ Ngạn không ngừng tuôn trào, chảy vào Thập Nhị Trọng Lâu của y, thấm đẫm Kim Đan.

Giờ phút này Kim Đan của y như được tạo thành từ bất diệt linh quang, ánh sáng nhấp nháy, hấp thu tiên được từ Thất Đại Bỉ Ngạn.

Nê Hoàn và Giáng Cung có động thiên na tổ nên tốc độ luyện hóa tiên dược đủ cho Kim Đan hấp thu, nhưng năm loại động thiên khác không có năng lực như vậy.

Đặc biệt là động thiên Võ Đạo.

So với những người khác thì Hứa Ứng có thêm động thiên Võ Đạo, bây giờ đã mở được bốn tầng, nhưng Võ Đế Thẩm Lạc không thể mở triệt để Võ Đạo Bỉ Ngạn, dẫn tới Bỉ Ngạn không trọn vẹn. Động thiên Võ Đạo của Hứa Ứng chỉ hút được rất ít tiên dược Võ Đạo, còn xa mới thỏa mãn được nhu cầu

“Thẩm Võ Đế phải cố gắng phải cố gắng mở Võ Đạo Bỉ Ngạn thêm nữa.”

Hứa Ứng thầm nghĩ: “Không biết hắn có gặp bọn Võ Thiên Tôn Địch Võ Tiên không, chắc chắn bọn họ sẽ đốc thúc hắn.”

Lúc này y lại cảm ứng được pháp lực như cơn sóng lớn ngập trời, lập tức tỉnh lại khỏi nhập định, phi thăng lên trên, không bao lâu sau đã ra ngoài vầng mặt trời lụi tàn.

Đập vào mi mắt y là tro tàn tạo thành dòng lũ vờn quanh thái dương và xoay tròn sau đầu Đông Nhạc. Trong dòng lũ có phù văn Thiên đạo không ngừng lấp lóe, nương theo tiếng đạo âm đinh tai nhức óc, chấn động vù vù!



“Phù văn nguyên thủy Thiên đạo!”

Hứa Ứng chứng kiến cảnh Đông Nhạc đối đầu với phất trần, dùng nguyên thủy Thiên đạo đối phó với ba ngàn sợi tơ Thiên đạo, cắt đứt toàn bộ sợi tơ của tiên khí, trong lòng chấn động khó tả.

Phất trần bỏ chạy, Nguyên Thần Đông Nhạc bay ra, hùng vĩ vô biên.

Một Đông Nhạc khác cao cỡ Hứa Ứng đi tới.

Đông Nhạc này không phải Đông Nhạc tro tàn vừa rồi, hắn là Kim Thân của thần linh, tỏa hào quang lấp lánh, nhưng lại khác với những Âm thần mà Hứa Ứng từng gặp.

Âm thần là thân thể tượng gỗ, ngưng tụ pháp lực hương hỏa, tới gần những Âm thần này sẽ nghe thấy tạp niệm ồn ào của chúng sinh, khiến đầu óc người ta rối loạn.

Còn Kim Thân của Đông Nhạc tiên sinh không giống tượng gỗ, Kim Thân của hắn là lực lượng tụng niệm của chúng sinh, ngưng tụ trong khí hương hỏ vô biên vô tận, tạo thành Kim Thân của vị thần linh này.

Pháp lực của Âm thần hỗn tạp thiếu tinh khiết, thực lực hạn chế; nhưng pháp lực của Đông Nhạc tiên sinh lại cực kỳ tinh khiết, mức độ tinh khiết của nó không kém hơn Thuần Dương chân nguyên, thậm chí còn hơn hẳn.

Ngoài hương hỏa ra, trên người hắn còn có Thiên đạo.

Nhưng loại Thiên đạo này là Thiên đạo nguyên thủy, không nguy hiểm như phù văn Thiên đạo trên người Thiên thần hiện tại, chỉ mang theo vẻ thần thánh.

Nhưng Hứa Ứng lại biết, thần linh nắm giữ Thiên đạo có thể khiến Thiên đạo trở nên cực kỳ nguy hiểm!

Đông Nhạc quan sát Hứa Ứng, lộ vẻ mừng rỡ, cười nói: “Tu vi của đạo hữu tiến bộ rồi, thật đáng mừng.”

Hứa Ứng dò hỏi: “Vết thương cũ của Đông Nhạc tiên sinh khỏi hẳn rồi?”

Đông Nhạc lắc đầu nói: “Vẫn chưa khỏi hẳn, chưa khôi phục lại trạng thái đỉnh phong.”

Hứa Ứng kinh ngạc không thôi, cảnh tượng vừa rồi thật quá chấn động, thế mà vẫn chưa phải trạng thái toàn thịnh của hắn. Thế thì Đông Nhạc trong thời đỉnh phong sẽ cường đại tới mức nào?

Hai người trở lại ngồi trong cung điện, Đào Đan Dương dò hỏi: “Xin hỏi Đông Nhạc tiên sinh, thế nào là Thiên thần?’



Đông Nhạc nói: “Thiên thần, sinh ra theo lòng người, hóa thân theo hương hỏa. Người có suy nghĩ nên có thần thức, người có lễ bái nên có ký thác. Thiên thần, sinh ra từ suy nghĩ và ký thác của con người.”

Hứa Ứng lại tiếp tục thỉnh giáo.

Đông Nhạc giảng giải kỹ lưỡng: “Ví dụ như, mọi người kính sợ ngọn lửa, ngọn lửa khiến người ta thoát cảnh ăn lông ở lỗ, con người tôn thờ ngọn lửa, nhưng lửa trên trời lửa dưới đất lửa trong rừng lửa hỏa hoạn lửa chưa tắt hết, tất cả đều có thể khiến người ta bị thương. Mọi người tế lễ tạo thành hình thái Thiên thần chưởng quản ngọn lửa. Thần này tên Hỏa thần, Thiên đạo này gọi là Hỏa chi đạo. Dần dà, Hỏa thần sinh ra trong lễ bái của mọi người, có hình thể, có thần thức. Nó không có thiện ác thị phi, tuân theo Thiên đạo, đó là Thiên thần.”

Hứa Ứng như đang suy tư.

Thần linh theo Thiên đạo như vậy mới gọi là Thiên thần.

Còn Thiên thần trên thế giới Thiên Đạo, có lẽ là một số sinh vật do tiên nhân tạo ra, nắm giữ phù văn Thiên đạo không hoàn chỉnh, khác xa Thiên thần thật sự.

Có thể nói bọn chúng là sản phẩm sở hữu một phần lực lượng Thiên đạo, nhưng lại không tuân theo Thiên đạo.

Đông Nhạc nói: “Hỏa thần là do có lửa nên mới có thần, nhưng cũng có trường hợp không có những vẫn có thần. Ví dụ như mọi người cho rằng cõi âm có thần linh tên Đông Nhạc, nắm giữ sinh tử, là đế vương của cõi âm. Mọi người lễ bái Đông Nhạc, đốt vàng mã cho hắn, xin hắn phù hộ người thân của mình ở cõi âm. Dần dà Đông Nhạc sinh ra từ trong tiền giấy, nắm giữ thần lực, sở hữu Thiên đạo, trở thành thần linh.”

Hắn giảng giải về lai lịch của bản thân: “Vốn dĩ cõi âm không có Đông Nhạc, lễ bái lâu rồi, thành có Đông Nhạc.”


Hai mắt Hứa Ứng sáng bừng lên nói: “Hóa ra trên đời không có Thiên đạo nắm giữ sinh tử phù hộ âm hồn, lễ bái lâu rồi mới có loại Thiên đạo này.”


Đông Nhạc cười nói: “Đạo này khác với Hỏa chi đạo, đạo này sinh ra vì con người.”


Tuy chỉ đôi ba câu nói nhưng lại giúp Hứa Ứng lý giải sâu hơn về Thiên đạo.


Đông Nhạc trình bày lai lịch Thiên đạo cho y, rất có ích cho việc lĩnh ngộ Nguyên Thần của y.


Hứa Ứng dò hỏi: “Đông Nhạc tiên sinh được đông đảo chúng sinh trong Chư Thiên Vạn Giới tế lễ, pháp lực hùng hồn, sao lại rơi vào tình cảnh hiện tại?”


“Hơn sáu vạn năm trước, Tiên giới đột nhiên ra tay với những thần linh nguyên thủy như chúng ta, ai giết được thì chúng giết, không thì bị trấn áp. Ta còn coi là may mắn, Nguyên Thần trốn được, nhưng Kim Thân bị bọn chúng khóa chặt.”


Đông Nhạc thản nhiên nói: “Tuy ta đoạt lại Kim Thân nhưng không cách nào tự chữa trị. Sau này có người nói cho ta biết, Dao Trì tiên thủy có thể chữa khỏi thương thế của ta, giúp ta khôi phục.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK