Mục lục
Trạch Nhật Phi Thăng - Bản dịch Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Địch Võ Tiên kinh ngạc nhìn y, không biết y đang lẩm bẩm cái gì.

Hứa Ứng cười nói :”Ta đang nói cảnh giới trong truyền thuyết. Ví dụ như Tiên Thiên tầng thứ chín trăm chín mươi chính là cảnh giới Thải Khí kỳ, Tiên Thiên tầng thứ một nghìn là đến Khấu Quan kỳ. Tu tới Tiên Thiên tầng thứ một vạn là tới Giao Luyện kỳ, luyện thành Võ Đạo Kim Đan. Tu luyện tới tầng thứ mười vạn là Khấu Quan kỳ thứ hai, cũng là Giáp Tích kỳ. Bước tiếp theo của ngươi là Trọng Lâu kỳ, tu luyện tới bước này, Kim Đan sẽ hóa thành Nguyên Thần.”

Địch Võ Tiên không khỏi kinh ngạc, la lên thất thanh: “Ngươi biết cảnh giới tiếp theo?”

Hứa Ứng gật đầu, cười nói: “Cảnh giới tiếp theo nói theo cách của võ đạo sẽ là Võ Đạo Nguyên Thần.”

Địch Võ Tiên cười ha hả: “Lần này ta tới đây tiếp đón ngươi là đúng rồi. Dựa theo quy củ của chúng ta, ngươi phải đột phá lên Tiên Thiên tầng thứ một nghìn mới có thể tiếp đón ngươi. Nhưng nếu ngươi biết cảnh giới tiếp theo, chúng ta có thể phá lệ một lần!”

Hứa Ứng nghi hoặc: “Chúng ta?”

Khí tức của Địch Võ Tiên bao phủ Hứa Ứng, bước chân điểm nhẹ, khoảnh khắc sau đã bay lên trên không.

Bên tai Hứa Ứng vang lên tiếng gió vun vút, cúi đầu nhìn xuống, quốc đô Đại Hạ đã biến thành một điểm nhỏ!

Địch Võ Tiên mang theo y nhảy lên giữa không trung, tung người nhảy lên hóa thành một cầu vồng xé gió bay đi, thản nhiên nói: “Vừa rồi ta đã nói trong lịch sử còn có những người khác được tôn là Võ Tiên, bọn họ đi đâu? Ta có thể sống được, những thần thoại võ lâm kia thì sao?”

Hắn nói không nhanh không chậm: “Năm đó ta tu luyện tới Tiên Thiên nghìn tầng, phát hiện ra một Huyền Quan, ta gọi nó là Tiên Thiên Huyền Quan. Sau khi bước qua cảnh giới này, một người tới gặp ta. Hắn là tiền bối của ta, thần thoại võ lâm năm trăm năm trước, người dẫn đường của ta. Hắn nói cho ta biết, võ đạo chân chính không ở nơi này. Bọn họ là những người truy tìm chân lý võ đạo, xây dựng một tòa Võ Đạo Bỉ Ngạn.”

Hắn cười nói với Hứa Ứng: “Lần này ta đến chính là để đưa ngươi tới Võ Đạo Bỉ Ngạn.”

“Võ Đạo Bỉ Ngạn?” Hứa Ứng thầm ngạc nhiên.

Địch Võ Tiên mang theo hắn lao lên trên trời, phi hành mấy vạn dặm, đột nhiên hét vang một tiếng, Kim Đan trong cơ thể tỏa hào quang, tinh khí võ đạo phóng lên tận trời, phương viên mười dặm mây gió ngập trời, sấm sét đan xen!

Địch Võ Tiên đấm ra một quyền, bầu trời vang lên tiếng sấm, bị quyền của hắn xé rách.



Hứa Ứng nhìn theo, đó là một phong ấn bị Địch Võ Tiên xé toang, phong ấn chính là một chiến trường trong Thái Sơ thế giới, nơi thế nhân đã lãng quên, sát khí ngập trời ập tới mặt!

Sát khí đó nồng nặc không gì sánh được, binh khí khổng lồ như ngọn núi cắm trong hoang mạc, sát khí tạo thành sương mù càn quét tới lui, bên trong còn có ánh lửa, cứ như con mắt.

Hứa Ứng kinh hãi, miệng lẩm bẩm: “Đây là đâu?”

Địch Võ Tiên mang theo y phi thân vào trong, giọng nói hội tụ lại, truyền âm khắp vạn dặm: “Các vị, ta đã tìm được đạo hữu mới! Xin được dẫn đường!”

Hắn vừa dứt lời, trong sát khí nồng nặc đã có một nắm đấm đánh tới, quyền phong khuấy động, phá tan sát khí bốn phía xung quanh, để lộ ra một con đường chi chít xương trắng!

Địch Võ Tiên đi trước dẫn đường, mang theo Hứa Ứng nhanh chóng bước lên con đường kia, nói: “Quyền vừa rồi chính là thần thoại võ lâm cổ xưa nhất trong Võ Đạo Bỉ Ngạn chúng ta, hắn sắp tu luyện tới Tiên Thiên mấy triệu tầng nhưng từ đầu tới cuối vẫn không thể tu thành Võ Đạo Nguyên Thần.”

Hứa Ứng kinh hãi không thôi, chỉ thấy hai bên đường, sát khí của chiến trường thái cổ hình thành đủ loại ma vật, khủng khiếp dữ tợn, đánh về phía bọn họ nhưng đều bị quyền ý khuấy động đập tan.

Cường đại đến vậy mà không tu thành Nguyên Thần ư?

Y thầm nhủ.

“Gần đây cõi âm xâm lấn khiến ma tính trong đây càng ngày càng nặng!” Địch Võ Tiên khẽ cau mày.

“Cõi âm xâm lấn?”

Hứa Ứng thầm giật mình, kinh ngạc nhìn sang phía hắn: “Nơi này cũng có cõi âm xâm lấn?”

Địch Võ Tiên nói: “Nơi này chính là cõi âm, bị phong ấn từ thời viễn cổ. Võ Đạo Bỉ Ngạn chúng ta được xây trên chiến trường cổ ở cõi âm Thái Sơ, muốn dùng võ đạo tịnh hóa nơi này.”

Đầu óc Hứa Ứng hơi hỗn loạn, thầm nhủ trong lòng: “Thái Sơ thế giới có cõi âm xâm lấn, Nguyên Thú thế giới cũng có cõi âm xâm lấn, cõi âm của hai nơi có phải cùng một cõi âm không? Nếu là cùng một cõi âm, thế thì rốt cuộc ai là người đứng phía sau thúc đẩy chuyện cõi âm xâm lấn này?”

Quốc đô Đại Hạ, lão già u sầu Phù Nghị vừa uống trà vừa xem cờ, Hắn không nghiện cờ như Bắc Thần Tử và Ngọc Đường tiên tử, có thể đánh cờ cả trăm năm.



Hắn chỉ xem năm ngày là tỉnh lại, nói: “Ta tới xem thử Hứa Ứng.”

Bắc Thần Tử và Ngọc Đường tiên tử tập trung đánh cờ, không để ý tới hắn.

Phù Nghị cầm một cây dù giấy xanh, đi lại trong cơn mưa bụi bay bay ở quốc đô Đại Hạ, gương mặt mỉm cười, thầm nghĩ: “Thiên Ý Thượng Thần ra tay, chúng ta lại trở lại như xưa, Bắc Thần và Ngọc Đường tiên tử đánh cờ, Thổ địa công trở về miếu ở Thần Châu hưởng thụ hương hỏa. Ta cũng có thể cầm cây dù giấy xanh đi dưới mặt trời chiều hay mưa phùn mông lung...”

Lão trở lại Tương Vương phủ, một lúc lâu sau nụ cười trên mặt lão cứng đờ, dần dần hóa thành sầu thảm.

“Chuyện gì đã xảy ra?”

Lão tìm kiếm khắp nơi, từ đầu tới cuối vẫn không thấy tung tích Hứa Ứng, gân xanh nổi lên trên trán, cố hết sức mới kiềm chế được cơn thịnh nộ. “Ngươi phải ở đây tập trung tu luyện Đại Hạ Long Tước công chứ? Ngươi tu tới Tiên Thiên là có thể tới báo thù đại thế tử, có thể giết đệ tử của quốc sư Kim Bằng!”

Giọng nói của lão càng lúc càng lớn, uất ức kêu lên: “Ngươi đắc tội với quốc sư, bị quốc sư truy sát, ta có thể công bố thân thế của mẫu thân ngươi. Mẫu thân ngươi là Thánh nữ, ngươi là con trai của Thánh nữ, phải tới môn phái thần bí kế thừa chức vị tông chủ. Ngươi lại quen thêm mấy vị hồng nhan tri kỷ, trở lại đoạt ngôi thế tử,báo thù quốc sư, phụ giúp cha ngươi cướp lấy hoàng vị, sau đó lại cướp ngôi của phụ hoàng ngươi....”


Đại thế tử Hứa Hạo đi tới, nghe vậy không khỏi tức giận, bực bội nói: “Lão nô tài kia, ngươi kêu gào cái quái gì đấy?”


Lão già u sầu Phù Nghị quay đầu nhìn lại, ánh mắt hung ác, cong ngón tay búng một cái, đại thế tử Hứa Hạo bùm một tiếng nổ tung, hóa thành một làn sương máu!


Bốn phía xung quanh, đám người hầu nha hoàn của Tương Vương phủ kêu la sợ hãi, bỏ chạy tứ tán.


Phù Nghị vẻ mặt hung ác, khí tức xao động, giết chết tất cả người hầu nha hoàn.


Cao thủ Tiên Thiên của Tương Vương phủ thấy động tĩnh đánh tới, Phù Nghị càng ngày càng nổi nóng, chẳng buồn dây dưa với bọn họ, Nguyên Thần hiển hiện sau lưng, sừng sững giữa không trung, một chưởng đánh xuống, toàn bộ quốc đô Đại Hạ, phương viên trăm dặm, tất cả đều hóa thành bột phấn, cả người lẫn vật đều không còn!


Bất luận là vương hầu tướng lĩnh hay, người bán hàng rong, tất cả đều bị giết sạch!


Phù Nghị dậm chân, ngửa mặt lên trời gào thét: “Ta đã bố trí cho ngươi cả trăm năm, sao ngươi không nói tiếng nào đã chạy? Ngươi chạy đâu? Thiên Ý Thượng Thần...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK