Mục lục
Trạch Nhật Phi Thăng - Bản dịch Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tu vi của đám đệ tử này kém xa Từ Phúc, vì sao Từ Phúc còn cần bọn họ bảo vệ?”

Hứa Ứng không khỏi buồn bực trong lòng, đột nhiên tỉnh ngộ, thầm nghĩ: “Đúng rồi, đây là thói quen của hắn khi thống lĩnh ba ngàn đồng nam đồng nữ. Năm đó ra biển chết quá nhiều người, chỉ còn ta và hắn sống sót. Hắn ở chính giữa đội ngũ, lúc nào cũng có người bảo vệ nên mới sống sót được.”

Những đệ tử này cũng giống như đồng nam đồng nữ lúc trước, có thể hy sinh bất cứ lúc nào.

Xuyên qua biển máu, rốt cuộc bọn họ cũng đi vào Hoắc Đồng động thiên.

Tòa động thiên này là đứng đầu trong ba mươi sáu động thiên, rộng lớn tới mức khó lòng tưởng tượng!

Từ chính giữa động thiên ra tới ngoài rìa phải tới hơn ngàn dặm, chu vi khoảng sáu ngàn dặm!

Nhưng Hoắc Đồng động thiên đã suy yếu, mặt đất trải đầy máu thịt kỳ dị, bao phủ ngọn núi, ăn sạch cự thú sinh sống ở nơi này, chỉ để lại từng bộ xương.

Thậm chí đống máu thịt đó còn leo lên bầu trời, che khuất cả bầu trời của động thiên này.

Nhưng bắt mắt nhất vẫn là bốn luồng hào quang phi thăng ở trung tâm động thiên!

Bốn luồng hào quang phi thăng từ trên không trung chiếu xuống, đan vào một chỗ, mang đầy dụ hoặc phi thăng!

Từ Phúc cảm khái nói: “Chính là bốn luồng hào quang phi thăng này khiến cho không biết bao nhiêu luyện khí sĩ đổ xô tới nơi này độ kiếp.”

Đột nhiên, mặt đất chấn động kịch liệt, vô số máu thịt múa lượn, lao về phía bọn họ!

Từ Phúc sắc mặt hờ hững, nguyên thần hiển hiện sau lưng, há miệng phun ra Tam Muội chân hỏa, lập tức thiêu cháy cả bầu trời.

Tam Muội chân hỏa cực kỳ mãnh liệt, chẳng bao lâu sau đã nhen lửa, đốt đống máu thịt kia thành tro bụi.

Phương Trượng tiên sơn chở đám người Hứa Ứng Từ Phúc bay lên, càng ngày càng cao, đi vào trong bốn luồng hào quang phi thăng. Hứa Ứng nhìn xuống dưới, lập tức thấy từng vòng lôi kiếp lớn lớn nhỏ nhỏ!

Trên mặt đất hết vòng này tới vòng khác trải rộng trong tầm mắt, có lớn có nhỏ. Vòng lôi kiếp nhỏ nhất chỉ hơn mười dặm, vòng lôi kiếp lớn nhất chỉ cách rìa động thiên này mười dặm!



Thiên kiếp khổng lồ, khiến người ta da đầu tê dại!

“Máu thịt ở nơi này chính là thân thể của luyện khí sĩ Phi Thăng kỳ chết tại đây, mang theo ác niệm không thể phi thăng, thi thể hóa thành như vậy.”

Từ Phúc đứng bên cạnh Hứa Ứng nói: “Bọn họ đối mặt với thiên kiếp uy lực càng lớn, trong lòng càng tuyệt vọng, tuyệt vọng sinh ra oán niệm và phẫn nộ. Thi thể của bọn họ hóa sinh, tập hợp tất cả ác niệm, cố gắng đột phá động thiên phúc địa này, ra ô nhiễm hiện thế. Nếu chúng ta không tới nơi này, qua vài năm nữa, những tà ác này sẽ xâm nhập hiện thế ăn thịt người!”

Các đệ tử đồng thanh: “Sư tôn từ bi!”

Từ Phúc nói: “Hứa Ứng lão tổ, ngươi có thể nhìn ra thiên kiếp lớn nhất ở đâu không?”

Hứa Ứng nói: “Chẳng phải thiên kiếp lớn nhất cách ngoài rìa động thiên hơn mười dặm... đợi đã!”

Hắn tâm thần chấn động, nhìn về phía chân trời. Phía chân trời của Hoắc Đồng động thiên này còn có một đường ranh giới lôi kiếp, trông như luồng khí đen, bao quanh Hoắc Đồng động thiên!

Lôi kiếp vượt qua ngàn dặm!

Từ Phúc tâm niệm hơi động, Phương Trượng tiên sơn bay thẳng tới biên giới của Hoắc Đồng động thiên. Không bao lâu sau đám người đã tới biên giới Hoắc Đồng động thiên. Phương Trượng tiên sơn phi hành dọc theo vệt lôi kiếp.

Hứa Ứng ngửi thấy trong không khí có mùi khét của sét đánh, khiến y càng khiếp sợ hơn nữa là không chỉ có một vệt lôi kiếp mà là bốn năm mươi đường nét xếp chồng lên nhau!

Mỗi đường nét đều khoảng một vòng tròn quanh Hoắc Đồng động thiên!

Tức là có bốn năm mươi vị luyện khí sĩ cường đại đã độ kiếp ở đây, tạo ra thiên kiếp siêu cấp có quy mô giống nhau, bao phủ chu vi sáu ngàn dặm.

“Luyện khí sĩ Tiên Tần có viết >, trong đó ghi là thiên kiếp siêu cấp đã có từ xưa, phong tỏa huyền quan của thiên địa, đoạn tuyệt cánh cửa thành tiên, không ai qua được.”

Từ Phúc lấy một quyển sách tre ra, nhẹ nhàng trải rộng, chính là mà luyện khí sĩ Tiên Tần đã viết. Hắn lật thẻ tre, thẻ tre vang lên tiếng soàn soạt, nói: “Trên này có nói, địa điểm phi thăng tiếp cận Tiên giới thì uy lực lôi kiếp sẽ nhỏ nhất. Vì vậy luyện khí sĩ tìm kiếm nơi phi thăng độ kiếp,phân loại địa điểm phi thăng trong thiên hạ, chia làm ba mươi sáu động thiên và bảy mươi hai phúc địa.”

Hắn nhẹ nhàng xua tay, thẻ tre > trải rộng ra giữa không trung, từng thẻ trúc hóa lớn, văn tự lơ lửng.

Thần thức của hắn dâng trào, từng văn tự chiếu sáng lên không trung, tạo thành cảnh trượng của ba mươi sáu động thiên và bảy mươi hai phúc địa.

Những động thiên phúc địa này đều là địa điểm phi thăng, từng có tiên nhân phi thăng ở nơi đó, lưu lại hào quang phi thăng.



Từ Phúc nói: “Căn cứ theo lời của , sau khi thiên kiếp siêu cấp xuất hiện thì ba mươi sáu động thiên, bảy mươi hai phúc địa đều mất đi hiệu lực. Bất cứ luyện khí phi thăng nào độ kiếp phi thăng trong động thiên phúc địa đều không thể vượt qua thiên kiếp. Trên đây có ghi luyện khí sĩ cuối cùng độ kiếp ở nơi này tên là Cao Nhạc.’

Hắn quan sát những vệt lôi kiếp, nói: “Có một vệt ở đây là của hắn. Căn cứ theo ghi chép, hắn chết trong thời Chu Thiên tử, là thái bảo trong thời Chu Thiên tử, tương đương với tể tướng bây giờ.”

Hứa Ứng lẳng lặng lắng nghe, không nói.

Từ Phúc tiếp tục nói: “Thời kỳ Tổ Long, đã có vu na thuật truyền thụ ra ngoài, cực kỳ thịnh hành, có một số luyện khí sĩ định dùng vu na thuật thay thế luyện khí. Tổ Long tức giận, thu thập vu na thuật trong thiên hạ lại, thiêu hủy cả người cả sách.”

Ngoan Thất hạ giọng nói: “Đốt sách, chôn na.”

Từ Phúc nói: “Tất cả thư tịch trong thiên hạ tập trung ở Hàm Dương, ta may mắn được thấy những cuốn sách này, biết một số bí mật. Thật ra từ thời Thương Chu đến giờ, đã mấy ngàn năm rồi thiên hạ không xuất hiện một tiên nhân nào.”

Hắn thở dài nói: “Lúc đó cứ cách một quãng thời gian là lại xuất hiện một thiên kiếp siêu cấp, bao phủ Thần Châu đại địa, Nguyên Thú chấn động, thần ma kinh hãi. Từng vị cao thủ tuyệt đỉnh trong giới luyện khí sĩ táng thân dưới uy lực của thiên kiếp. Suốt mấy ngàn năm, thiên kiếp siêu cấp an táng từng vị thiên kiêu. Tới thời Tổ Long, luyện khí sĩ đã suy thoái.”

Quả chuông đột nhiên nói: “Chủ nhân của ta là người trong thời kỳ đó, rất nhiều pháp môn luyện khí đã thất truyền, thậm chí Ngự Kiếm thuật cũng không được trọn vẹn.”

Từ Phúc thở dài: “Khi đó những người tu luyện pháp môn luyện khí đỉnh cấp đều táng thân trong thiên kiếp siêu cấp. Những luyện khí sĩ còn lại ai ai cũng hoảng sợ, nghĩ trăm phương ngàn kế tránh né thiên kiếp. Sau khi ta và Hứa quân vượt biển, nhận được Phương Trượng tiên sơn, lại trải qua trăm đắng ngàn cay mới tìm được đường về. Ta có thể tìm thấy Nguyên Thú đại lục, quay về Thần Châu, chính là nhờ có thiên kiếp siêu cấp định vị phương hướng.”


Sắc mặt hắn ảm đạm: “Bốn ngàn năm trước, cứ cách thời gian khoảng ba bốn năm là có một đợt siêu cấp thiên kiếp bộc phát. Ba ngàn năm trước thì cách bốn năm mươi năm có một lần thiên kiếp siêu cấp bộc phát. Hai ngàn năm trước, ta về tới đây, trận thiên kiếp siêu cấp cuối cùng cách trận thiên kiếp trước đó tám trăm năm. Ta biết, từ thời Tổ Long đến giờ, luyện khí sĩ cuối cùng trên Nguyên Thú đã từ trần.’


Một thời đại kết thúc.


Tổ Long đốt sách chôn na vẫn không thể ngăn cản luyện khí sĩ xuống dốc.


Từ Phúc sắc mặt rầu rĩ, ánh sáng trong mắt cũng từ từ phai nhạt, nói: “Hai ngàn năm sau, từ đầu đến cuối ta không cảm thấy có bất cứ thiên kiếp siêu cấp nào, mãi tới trước đây không lâu.’


Chu Tề Vân độ kiếp.


Đã gợi ra một trận thiên kiếp siêu cấp!


Ngọn lửa trong mắt Từ Phúc lại cháy rực lên, nhìn Hứa Ứng nói: “Trận thiên kiếp này, khiến hy vọng phi thăng trong lòng ta lại cháy bừng lên!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK