Mục lục
Trạch Nhật Phi Thăng - Bản dịch Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hứa Ứng mang theo Ngô Câu và quả chuông rời khỏi địa điểm ẩn hóa của na tiên này, đứng trên mặt sông. Ngoan Thất cũng trườn từ trong địa điểm ẩn hóa ra.

Trong địa điểm ẩn hóa vang lên từng tiếng chém giết, thần thông và na thuật va chạm, có thể đoán được là đám người Thôi gia giao chiến với vị lão thần tiên hiền lành kia.

Hứa Ứng không buồn để ý.

Thời buổi loạn lạc, thế gia thế phiệt vẫn sống rất thoải mái, Hứa Ứng cũng không thể ảnh hưởng nhiều tới thế gia. Chỉ có người bình thường khó mà sống sót trong loạn thế, chính như câu nói, hưng thì bách tính khổ, vong cũng bách tính khổ.

Ngoan Thất chở Hứa Ứng, đi dọc theo sông Mịch La tới hạ du.

Hai năm qua, Hứa Ứng tìm kiếm địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa của na tiên ở khắp nơi, tìm được công pháp tu luyện của Ngọc Trì và Ngọc Kinh, lại suy tính thêm, có thể luyện hóa tiên được chứa trong hai đại bí tàng này.

“Chẳng có na tiên nào còn sống cả!” Hứa Ứng phun ra một ngụm trọc khí.

Hệt như Chu Tề Vân, y không tìm được bất cứ na tiên nào còn sống!

Y không chỉ muốn tìm được truyền thừa hoàn chỉnh của lục bí mà còn muốn tìm được một vị na tiên chân chính, xem xem rốt cuộc na pháp chân chính là cái gì!

Chu Tề Vân tìm hơn tám mươi năm, tìm được mười bảy địa điểm ẩn hóa của na tiên, nhưng không tìm được một người sống.

Bây giờ y mới bỏ ra có hai năm, tìm được chín địa điểm ẩn hóa, tốc độ nhanh hơn Chu Tề Vân rất nhiều. Chẳng qua y chỉ tìm được những na tiên đã bị ăn sạch, thậm chí trong một số địa điểm ẩn hóa của na tiên còn không tìm thấy na tiên bị ăn sạch!

Hứa Ứng tế Ngô Câu lên, Ngô Câu tỏa ra kiếm khí hùng hồn, phủ đầy mặt sông, tựa như sương tuyết.

Y dùng Ngô Câu thi triển chiêu kiếm Phá Giới, lập tức bổ đôi con sông. Nước sông dạt sang hai bên bờ, bay lên không trung tới hơn mười trượng!

Hứa Ứng thu kiếm, lúc này mặt sông mới khép lại, nước sông khôi phục như thường.

“Đúng là kiếm tốt! Chắc khi còn sống vị lão thần tiên này cũng là một hảo hán tranh đấu với thiên địa!”

Hứa Ứng tán thưởng, tiện tay nhét Ngô Câu vào bụng Ngoan Thất, thầm nghĩ: “Không biết người của Thôi gia có sống sót ra khỏi đấy được không?”

Tuy món pháp bảo này không tệ nhưng y không thích. Y lấy Ngô Câu kiếm này chẳng qua là vì nguyên tắc đã đi vào lục lọi trong mộ rồi không thể để tay không quay về.



Còn trong bụng Ngoan Thất đã chất đầy các loại pháp bảo, trừ nửa tòa Phi Lai phong của Trúc Thiền Thiền và nửa Kim Nhân bị phá hủy, còn lại là chiến lợi phẩm của Hứa Ứng trong hai năm đi lùng mộ vừa qua!

Hứa Ứng phát động Thiên Nhân Cảm Ứng, quan sát hư không, tìm kiếm địa điểm dị thường.

Đột nhiên, y giơ tay chỉ về phía Vân Mộng trạch, hét lớn: “Thất gia, ngài chuông, chúng ta đến đó!”

Ngoan Thất lập tức đổi hướng, khống chế dòng nước. Nước sông lập tức bay lên trên không, hóa thành một con sông lơ lửng, chảy về phía đầm lầy.

Con sông mang họ tới bờ sông cạnh Vân Mộng trạch, dòng nước rơi vào đầm lầy, con rắn cũng thuận theo nước sông trườn vào trong đầm, bơi theo hướng Hứa Ứng đã chỉ.

Vân Mộng trạch mênh mông bát ngát, thân thể khổng lồ của Ngoan Thất trườn trong đầm lầy mà không hề tốn sức. Nhưng hắn đã là quái thú khổng lồ, khi di chuyển là chim chóc bị kinh động, lao nhao bỏ chạy.

Cứ đi như vậy mấy trăm dặm, càng lúc càng gần địa điểm cảm ứng được. Đột nhiên, một nhóm na sư khác lọt vào tầm mắt y. Hứa Ứng phát động Thiên Nhãn quan sát, ra là người của Quách gia.

“Vân Mộng trạch xuất hiện không chỉ thu hút ánh mắt của Thôi gia, những thế gia khác cũng chú ý tới nơi này.” Y thầm nhủ trong lòng.

Dù sao nơi này từng xuất hiện trong thần thoại, các đại thế gia miễn là không ngốc, còn không chắc chắn sẽ phái người tới tham gia.

Quách Tiểu Điệp bỗng có cảm giác, nhìn từ xa thấy con rắn lớn, nghi hoặc không thôi: “Có phải hắn không?”

Cô phi thân tới, hóa thành một luồng kiếm khí, đi tới trên không trung gần con rắn, chỉ thấy con rắn lớn này có hai sừng trắng đen, giữa hai sừng có mây mù lơ lửng, một thiếu niên đứng trong mây mù, tay áo phất phơ theo làn gió.

“Quả nhiên là hắn!”

Quách Tiểu Điệp thầm vui mừng, hạ xuống cười nói: “Hứa yêu vương, từ khi chia tay tới giờ không có vấn đề gì chứ?”

Hứa Ứng nhìn cô bé càng lớn càng xinh đẹp động lòng, nhớ tới quá khứ lúc xưa, cười nói: “Tiểu Điệp, từ khi chia tay tới giờ không có vấn đề gì chứ?”

Quách Tiểu Điệp bước thẳng tới, đi vòng quanh người y một vòng, đột nhiên lại đấm một quyền rất nặng lên ngực hắn, bị chấn động tới mức cổ tay đau nhức nói: “Ngươi đúng là thần tiên bất lão rồi! Hơn hai năm mà ngươi chẳng thay đổi gì cả! Chiều cao không đổi, vóc dáng không đổi, chỉ có cái cứng chắc hơn!”

Hứa Ứng nhớ tới chuyện này, trong lòng lại u sầu.

Mỗi lần tắm rửa y lại phát hiện bên dưới của mình chỉ mọc ra có một sợi lông, lần nào cũng nhổ đi nhưng lần nào cũng ngoan cố mọc lại. Hơn nữa vẫn là sợi lông đó, không có thêm sợi nào khác mọc ra.



“Có lẽ ta là thần tiên bất lão thật.”

Hứa Ứng thở dài, đổi đề tài, dò hỏi: “Các ngươi tới đây làm gì?”

Quách Tiểu Điệp nói: “Chúng ta phát hiện ra địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa của na tiên trong Vân Mộng trạch nên tới đây xem xét.”

Hứa Ứng dò hỏi: “Na tiên thời Vũ Đế?”

Quách Tiểu Điệp gật nhẹ đầu, nói: “Chúng ta cũng đang nghi ngờ như vậy. Có lẽ địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa đó là của na tiên trước khi thiên địa đại biến. Tuy lão tổ tu luyện Nguyên Thần Độ Ách kinh mà ngươi truyền thụ, kéo dài tuổi thọ, nhưng tai họa ngầm của na tiên vẫn còn, có thể bị người ta tới hái trái cây bất cứ lúc nào. Vì vậy lão tổ muốn tìm na pháp chân chính trong địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa của na tiên thời Vũ Đế.”

Hứa Ứng cười nói: “Lão tổ Quách gia cũng nghĩ giống ta. Hắn có tới không?”

Quách Tiểu Điệp lắc đầu nói: “Không đến. Hai năm trước khi Tổ Long đi vào Thần Đô, lão tổ đứng ra ngăn cản, không chống lại được, bị đánh tàn phế, bây giờ còn đang dưỡng thương.”

Hứa Ứng thổn thức không thôi: “Lão gia tử đúng là nhiệt tình.”

Nhắc tới chuyện này là Quách Tiểu Điệp lại tức giận, nói: “Tổ Long đến Thần Đô, ta không cho lão tổ ra mặt, thế nhưng hắn kiên quyết đòi ra mặt, đã ra mặt rồi còn đánh không thắng!”

Ngực cô nhấp nhô kịch liệt, cả giận nói: “Lão gia tử còn không nghe khuyên bảo, nằm trên giường còn la lối đòi tái chiến! Trận chiến đó ba bức tượng Thánh Hoàng; Chí Đạo Đại Thánh, Tắc Thiên Đại Thánh và Văn Võ Đại Thánh phải đồng thời thức tỉnh mới ngăn cản được Tổ Long... Nhưng na sư đã bị đánh tới mức không ngóc đầu lên được.”


Cô thở dài nói: “Rất nhiều người vứt bỏ na sư, chuyển sang tu luyện luyện khí sĩ. Còn có một gã tên Từ Phúc từ đâu chui ra không biết, mang theo rất nhiều luyện khí sĩ, nói sẽ truyền bá pháp môn chính thống, gọi na pháp là tà pháp.”


Hứa Ứng hỏi: “Tiểu Điệp, ngươi có gặp Vị Ương không?’


Quách Tiểu Điệp do dự một chút rồi nói: “Sau trận đại chiến Tổ Long Thần Đô, cô ấy và Nguyên gia cùng mất tích. Có tin đồn nói lão tổ Nguyên gia Nguyên Vô Kế đã chết, bị tà ác ăn thịt, Nguyên lão thái quân và Nguyên phu nhân cũng đã chết. Nguyên gia chỉ còn lại mấy người, lại cai quản gia nghiệp lớn như vậy, căn bản không thể gánh nổi. Vì vậy Nguyên Vị Ương nhân lúc Thần Đô đại loạn, dẫn theo người nhà và của cải trong Nguyên gia rời khỏi!”


Hứa Ứng nhớ tới người thương, khẽ thở dài một tiếng, cười nói: “Cô ấy tâm cao khí ngạo, khi ra mặt trở lại chắc chắn vang danh thiên hạ.”


Quách Tiểu Điệp nhìn gương mặt y, trong lòng thoáng chút chua xót: “Hắn và Vị Ương là một cặp trời sinh...”


Nghĩ tới đây, cô nàng âm thầm kéo áo ngực xuống thấp, trong lòng hung hăng suy nghĩ: “Nhưng trên đời này không có góc tường nào là ta không nạy ra được! Nhà ven hồ trước hưởng ánh trăng, Vị Ương muội muội, bà đây đào góc tường nhà ngươi là cái chắc!”


Đột nhiên, mặt hồ trước mặt bọn họ nổi sóng lớn, toàn bộ mặt nước nhô lên trên, càng ngày càng cao, khi lên quá hồ nước ba mươi trượng lại đột nhiên nổ tung, bắn khắp bốn phương!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK