Mục lục
Trạch Nhật Phi Thăng - Bản dịch Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hắn đi nhanh hơn lúc trước!” Viên Thiên Cương thầm nghĩ.

Trên cầu Nại Hà, lão già mặt u sầu xếp hàng sau rất nhiều quỷ hồn, vẻ mặt lão sầu thảm, còn u sầu hơn trước kia.

Không biết bao lâu sau, cuối cùng cũng tới phiên lão.

Mạnh Bà thấy là lão, không nhịn được lại run tay một cái.

“Bà bà, rót cho mười chén trà, nước phải đậm.”

Lão già u sầu mặt ủ mày chau nói: “Phải dùng nước đầu, đừng có dùng nước thứ hai thứ ba.”

Mạnh Bà không nhịn được nói: “Hôm qua thượng sứ đã tới rồi mà? Sao hôm nay lại tới? Mà dù của thượng sứ đâu?”

Lão già u sầu thở dài, không nhắc tới chuyện cây dù mà nói: “Lần trước ngươi pha nước vào trong trà, không làm gì được người ta. Lần này phải khác, lần này cho mười chén trà nước đầu, phong ấn sẽ gia cố.”

Mạnh Bà tức quá nở nụ cười nói: “Trà của lão thân làm gì có chuyện nước đầu nước hai, dược lực đều như vậy thôi! Trà của lão thân còn gọi là Mê Hồn thang, ai uống trà của ta sẽ bị tẩy sạch tất cả mọi ký ức từ tận hồn phách, khiến người ta quên đi mọi chuyện trước kia, rơi vào giấc mộng trong bào thai, còn trẻ con hơn cả trẻ con! Làm gì có chuyện uống trà rồi mà còn nhớ được mọi chuyện!”

Lão già mặt u sầu nói: “Ngươi nói suông cũng vô dụng. Hắn uống trà của ngươi xong càng lanh lợi, thậm chí còn có vẻ phấn khởi.”

Mạnh Bà nổi giận đáp: “Không thể nào! Nếu không thể mê hoặc hồn phách của hắn, tấm biển vàng của lão thân mặc ngươi đập phá!”

Lão già u sầu nói: “Mười chén trà, nước phải đậm.”

Mạnh Bà cắn răng, nhìn chằm chằm vào lão, một lát sau mới bất đắc dĩ nói: “Mười chén trà, ngươi cho voi uống à? Đặt mười chén trà trước mặt người ta, người ta có uống được không. Ngoài ra, cái chén ngươi cầm của ta lần trước đâu?”

Lão già mặt u sầu xếp mười chén trà thành hàng ngang, đặt trên không trung nói: “Mười chén. Ta có cách cho hắn uống vào.”

Mạnh Bà đành phải rót trà nói: “Nếu thật sự không phong ấn được, thượng sứ có tính toán gì không?”

Lão già mặt u sầu im lặng trong chốc lát rồi nói: “Thế thì chỉ có thể báo cáo là mục tiêu đã thoát khốn, mời cấp trên xử lý.”



Mạnh Bà rùng mình một cái, không nói gì nữa.

Một lát sau, lão già mặt u sầu chậm rãi đi ra khỏi cầu Nại Hà, bước vào bóng tối mênh mông.

Vô Vọng sơn, Tần Nham động, trong Nê Hoàn cung.

Quả chuông tức giận, vốn dĩ mình phát ra tiếng chuông là để hồn của Hứa Ứng chấn động rời khỏi thân thể, thân thể lưu lại chỗ cũ. Kết quả ngược lại, tiếng chuông vang lên, thân thể Hứa Ứng bị chấn văng ra ngoài, hồn của Hứa Ứng lưu lại tại chỗ.

Nguyên nhân gây ra tình huống này chính là vì ai đó ăn quá nhiều Vạn Linh đan, nguyên linh bất diệt tràn ngập hồn phách, khiến hồn phách mạnh mẽ không gì sánh được!

Y nhìn thân thể mình, hào quang xán lạn, có một luồng hào quang dài một tấc từ trong cơ thể chiếu rọi ra ngoài!

“Ta là hồn phách của ta?”

Hứa Ứng đột nhiên cảm thấy vai trái nóng rực lên, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên vai trái của mình có một ngọn lửa đang tự tỏa ra hào quang âm u.

Y nhìn về phía vai phải, vai phải cũng có một ngọn lửa.

Y ngẩng đầu lên, lại thấy trên đỉnh đầu cũng có một ngọn lửa, cháy càng mạnh mẽ.

Quả chuông nói: “Đây là ba luồng dương hỏa trong cơ thể người, luyện thành một thể chính là tam muội chân hỏa, chí dương chí cương, có thể thiêu rụi vạn vật.”

“Nhưng...”

Hứa Ứng chỉ về phía đám Ngưu Ma nói: “Vì sao dương hỏa của bọn chúng và của ta lại không giống nhau?”

Đám Ngưu Ma này thấy hồn phách của y là run lên lẩy bẩy, co cụm lại với nhau, có vẻ cực kỳ sợ hãi y.

Thậm chí Hứa Ứng còn có thể thấy hồn phách trong cơ thể Ngưu Ma.

Bọn chúng cũng có hồn phách, kích thước của hồn phách tương đương với thân thể,nhưng hoàn toàn không có hào quang như mình.

Bọn chúng cũng có ba luồng dương hỏa, tuy cũng khá rực rỡ, nhưng gặp chút gió nhẹ là lung lay không ngừng, có thể tắt bất cứ lúc nào, hoàn toàn không ổn định như ba luồng dương hỏa của mình, gió thổi vẫn bất động!



Quả chuông nói: “Hóa ra là thế. Chẳng trách mấy con Ngưu Ma này lại phục tùng ngươi, hồn phách của ngươi quá mạnh mẽ, bọn chúng dùng Đả Hồn tiên quất ngươi, ngươi không đau mà Đả Hồn tiên lại thấy đau. Ngươi dùng Đả Hồn tiên đánh người khác, e là uy lực của Đả Hồn tiên sẽ phát huy gấp ba bốn lần! Có lẽ trình độ hồn phách của ngươi bây giờ đã vượt qua Thành hoàng, Thông phán, tiếp cận quỷ vương! Chắc mấy con Ngưu Ma này đã coi ngươi là quỷ vương nên mới quy thuận ngươi!”

“Quỷ vương?”

Hứa Ứng ngây ngốc, thế chẳng phải mình là Hứa đại quỷ vương à? Nhưng mình đang là Hứa đại yêu vương cơ mà?

“Ba luồng dương hỏa của ngươi là được Thuần Dương dị hỏa rèn luyện nên mới tinh khiết như vậy, gió thổi vẫn bất động. Nhưng dương hỏa của ngươi rừng rực như vậy không phải nhờ Thuần Dương dị hỏa mà là vì ngươi ăn quá nhiều Vạn Linh đan!”

Quả chuông cười lạnh nói: “Hồn phách của ngươi sắp biến thành thực chất rồi, biến thành hồn phách tạo từ nguyên linh bất diệt, so với ba hồn bảy vía của ngươi thì thân thể của ngươi quá yếu ớt. Ba luồng dương hỏa này vừa thiêu đốt nguyên khí của ngươi, vừa thiêu đốt tinh khí của ngươi. Nguyên khí tới từ thân thể, tinh khí tới thần hồn. Nói cách khác, ba luồng dương hỏa này sẽ đốt cháy ngươi như ngọn nến! Ngươi phải nhanh chóng luyện hồn luyện thể, bằng không ba ngọn lửa của ngươi sẽ đốt trụi nhà ngươi!”

Hứa Ứng trong lòng giật thót, chợt cảm thấy tình hình nghiêm trọng.

Không có tu vi của quỷ vương mà hồn phách lại đạt tới mức độ quỷ vương, tuyệt đối không phải chuyện tốt!

Cũng như mỗi ngày mình chỉ kiếm được hai đồng tiền, nhưng lại phải tiêu bốn đồng tiền, thu không bằng chi, chẳng mấy chốc sẽ thành nghèo rớt mùng tơi.

Quả chuông đốc thúc nói: “Bây giờ ngươi mới tiến vào Khấu Quan kỳ. Mở Vĩ Lư Huyền Quan, mở cánh cửa luyện khí, đường tới Thông Thiên hà. Cảnh giới này thông sinh tử, hiểu âm dương, dùng nước Thiên Hà chăm sóc lục phủ ngũ tạng, cường hóa thể phách. Mặt khác lại khai thông Thiên sơn trong cơ thể, dũng cảm leo lên, tiến tới cảnh giới tiếp theo. Cái gọi là thông sinh tử hiểu âm dương mang ý nghĩa ngươi có thể điều chỉnh tu luyện hồn phách của bản thân.”


Nó rung chuông, đánh hồn phách của Hứa Ứng về thân thể, nói rất chân thành: “Ngươi nghĩ ta đốc thúc ngươi tu luyện là để đánh cắp khí huyết của ngươi ư? Không hoàn toàn là vậy. Mục đích của ta là để ngươi tập trung tu hành, tăng cường tu vi, sớm có ngày tự lập, có vậy ta mới đánh cắp được càng nhiều khí huyết!”


Nó ân cần dạy bảo một hồi rồi nói: “Nghỉ ngơi sớm đi, sáng mai còn phải tu luyện.”


Hứa Ứng lấy ra một viên Vạn Linh đan, vứt sang cho Ngoan Thất nói: “Ta để lại cho ngươi một viên.”


Ngoan Thất vừa mừng vừa sợ, lại hơi lo lắng nói nhỏ: “Ngài chuông, nếu ta ăn viên Vạn Linh đan này, liệu có bị hồn phách thiêu đốt như A Ứng không?”


Quả chuông nói: “Không biết. Sau khi ngươi ăn vào chắc hồn phách sẽ cường đại hơn đám Ngưu Ma này.”


Ngoan Thất cuống quít nuốt viên linh đan vào.


Hứa Ứng mệt mỏi cả ngày rồi, ăn chút đồ rừng núi cho no bụng, chẳng bao lâu sau đã ngủ say như chết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK