Tiên thảo màu tím còn rất hạ lưu, giơ quyền đập vào bụng dưới của Hứa Ứng, khiến Hứa Ứng cực kỳ bị động.
Một người một cọng cỏ vừa quay cuồng vừa rơi xuống bên dưới, trên đường rơi xuống vẫn còn đánh đập lẫn nhau.
Đột nhiên một luồng chấn động cực kỳ khủng khiếp xuất hiện, tiếp đó là thiên địa đại đạo vang lên trầm trầm, chấn động tới mức vô số Hàn Nha của cõi âm bay lên, vô số quỷ hồn nằm bẹp, đám quỷ thần trên núi ngũ sắc cũng dồn dập quỳ rạp dưới đất.
Uy nghiêm mênh mông vô tận bỗng chốc quét khắp thiên địa, chấn nhiếp chiến trường thái cổ và cõi âm rộng lớn vô biên.
Tiên thảo màu tím sợ tới mức co rúm lại, treo trên cổ Hứa Ứng run lẩy bẩy, cho dù thế nó vẫn nắm chặt lấy cổ Hứa Ứng, định bóp chết cái gã đã hái trọc mình.
Hứa Ứng cũng chẳng sợ nó, nắm lấy đầu nó đấm lia lịa.
Tiên thảo màu tím vươn rễ móc mắt y, xé miệng y, đồng thời vo một đống rễ lại thành nắm đấm, đánh vào hạ bộ Hứa Ứng.
Một người một cỏ cứ thế rơi xuống núi ngũ sắc.
Hứa Ứng vội vàng nhìn lại, chỉ thấy trong quan tài ngọc có một người bay ra, nghênh tiếp đám tiên thi chi chít trên bầu trời.
Đám tiên thi này là phong ấn tầng thứ tư, cũng là phong ấn cường đại nhất có thể bố trí được dưới nhân gian.
Đám tiên thi tạo thành một đại trận tiên gia hoàn mỹ, phong tỏa núi ngũ sắc, dốc toàn lực trấp áp quan tài ngọc, giờ phút này người trong quan tài ngọc đã trốn thoát, uy lực của trận pháp tiên gia này chuyển sang tập trung lên người hắn!
“Ầm!”
Đại trận tiên gia bộc phát, Hứa Ứng nghe thấy đạo âm huyền diệu khó tả vang lên, trong tai trong mắt lập tức có máu tươi chảy ra ồ ạt, hai lỗ tai cũng không ngừng chảy máu, đầu óc như sắp sôi trào!
Đó là âm thanh mà phàm nhân không thể lý giải được, không cách nào lắng nghe, tinh diệu hơn cả Nguyên Dục Bát Âm, ẩn chứa nhiều huyền cơ hơn cả âm thanh thiên đạo, quấy nhiễu suy nghĩ ý thức của mọi người!
Âm thanh Thiên đạo chỉ khiến người ta rối loạn thần trí, âm thanh tiên đạo lại khiến người ta rối loạn đại đạo!
Trên núi ngũ sắc, đám quỷ thần mà thiên tử âm đình dẫn tới nghe thấy âm thanh này, ai nấy ngây ngốc, tiếp đó Kim Thân của thần linh dồn đập tan rã sụp đổ, Nguyên Thần tán loạn, hóa thành từng luồng khói bụi.
“Soạt!”
Bọn chúng dồn dập vỡ nát.
“Đừng nghe âm thanh này!” Một đệ tử Cửu Long sơn kêu to.
Hắn mới nói đến đây, Kim Đan của bản thân nổ tung, thân thể cũng bùm một tiếng phát nổ, hóa thành một làn sương máu.
Những pháp bảo ẩn chứa đạo pháp cũng dồn dập bay lên, đạo tượng được in dấu trên đó ầm ầm tan vỡ, pháp bảo giải thể, mất sạch linh tính!
Lý Tiêu Khách và thiên tử âm đình kéo lê thân thể trọng thương, đang điên cuồng bỏ chạy.
Bọn họ bị phù văn tiên đạo gây thương tích, thương thế của thiên tử âm đình càng nặng, nửa người dưới đã bị sợi xích gãy đập nát, giờ phút này hai tay múa như bay, còn linh hoạt hơn hai chân, vội vàng lao xuống núi.
Giờ phút này đạo tượng, ẩn cảnh của bọn họ đều biến thành bùa đoạt mạng, tu vi pháp lực của họ cũng đang sôi trào, động thiên mà Lý Tiêu Khách tát na tiên cấy ghép lên người cũng biến thành từng miệng núi lửa có thể bộc phát bất cứ lúc nào!
Cho dù bọn họ vận chuyển pháp lực, thi triển đạo hạnh vẫn không thể chống cự trước âm thanh tiên đạo!
Trong cơ thể Hứa Ứng, từng luồng lực lượng xao động, y thầm kinh hãi: “Còn nghe nữa chắc mình sẽ nổ tung mà chết mất!”
Đột nhiên thân hình hùng vĩ trong quan tài giơ tay, quan tài ngọc bay lên, bầu trời ầm ầm sụp đổ, đám tiên thi lơ lửng chằng chịt giữa không trung kéo cả đại trận tiên gia mà bọn họ bố trí cùng ngã vào quan tài ngọc!
Nắp quan tài bay tới, quan tài ngọc khép lại, âm thanh tiên đạo cho đại trận tiên gia tạo thành lập tức ngăng bặt.
Hứa Ứng thở phào một tiếng, lập tức đánh nhau ầm ĩ với tiên thảo màu tím, kêu lên: “Có ngươi thì không có ta!”
Một bàn tay khổng lồ phủ lên trên quan tài ngọc, vỗ nhẹ một cái, vô số tiên thi trong quan tài lập tức mục nát, nhanh chóng hóa thành từng bộ xương trắng.
Người trong quan tài ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời, bên ngoài bầu trời, một thế giới khác như ẩn như hiện.
Núi ngũ sắc này là tiên sơn, từ đây có thể thấy được thiên ngoại thiên, nhìn trộm một góc nhỏ của tiên giới.
Giờ phút này trên thiên ngoại thiên có một thân hình cao lớn vĩ đại, hắn và người trong quan tài đang nhìn nhau.
Hắn là phong ấn thứ sáu.
Hai thân hình một ở thế giới, một trên Tiên giới, đối diện qua một thế giới. Đột nhiên người trong quan tài giơ quan tài ngọc lên, bước tới hai bước, ném thẳng quan tài ngọc ra ngoài!
“Vù vù~~”
Quan tài ngọc xé gió, hóa thành một luồng sáng, chỉ trong chớp mắt đã xuyên thủng hàng rào lưỡng giới, gầm thét bay đi, phi thẳng tới thân hình vĩ đại ở Tiên giới!
Thân hình hùng vĩ trên Tiên giới giơ tay ngăn cản quan tài ngọc, thân hình lắc lư một cái, quan tài ngọc nổ tung, từng bộ xương tiên nhân bay ra, rơi lả tả dưới đất.
Hiển nhiên hắn vẫn kém một bậc.
Hứa Ứng ầm một tiếng rơi xuống, đập vào núi ngũ sắc, một người một cỏ lăn lông lốc, xoay không biết bao nhiêu vòng mới dồn dập nhảy lên.
Nắm đấm của Hứa Ứng đánh ra như mưa, đang định đập tiên thảo màu tím thành bùn đất, không ngờ lại bị tiên thảo màu tím lấy người, áp sát vật lộn với y.
Một người một cỏ lại quấn lấy nhau, đột nhiên Võ Thiên Tôn bịch một tiếng từ trên trời giáng xuống, đặt chân trước mặt bọn họ, tò mò quan sát cả hai.
Một người một cỏ ngừng lại, đều cảm thấy tình cảnh khá xấu hổ.
Tiên thảo màu tím nhạy bén cảm giác được ông lão tóc trắng này tuyệt đối không yếu đuối như vẻ ngoài, lập tức quấn lấy thân thể Hứa Ứng, tránh sau lưng y.
Sợi rễ nó đặt lên cổ Hứa Ứng, có ý cảnh cáo, nếu ông lão này dám làm loạn, nó sẽ giết con tin, siết cổ Hứa Ứng.
Hứa Ứng không buồn để ý tới nó, vội vàng đi tới, lấy lá cây Bất Tử tiên dược mà mình vặt được ra nói: “Võ Thiên Tôn, mau ăn nó đi!”
Tiên thảo màu tím vội vàng đoạt lại, Hứa Ứng giơ tay ngăn cản, một người một cỏ lại đánh nhau túi bụi.
nhưng ngay lúc này đột nhiên một luồng khí tức trấn áp thiên địa giáng lâm, tiên thảo màu tím run rẩy, vội vàng chui vào trong khu vực Hi Di của Hứa Ứng ẩn nấp.
Hứa Ứng ngẩng đầu, chỉ thấy người trong quan tài có trùng đồng tứ mục đang chậm rãi hạ xuống.
Người kia nhìn y, ánh mắt khá phức tạp, cuối cùng nói: “Đa tạ đạo hữu tương trợ.”
Hứa Ứng đáp lễ, cười nói: “Không dám nhận công, ta vốn định đoạt lấy Bất Tử tiên dược, giúp vị bằng hữu của ta chữa bệnh chết. Không ngờ lại đánh bậy đánh bạ cứu được các hạ.”
“Bệnh chết? Ngươi gọi cái chết là một loại bệnh tật?”
Người có trùng đồng ngạc nhiên, hạ giọng nói: “Phải rồi, thứ bệnh này vô hiệu đối với ngươi mà... Gốc tiên thảo này đúng là Bất Tử tiên dược, nhưng không thể khiến người ta bất tử thật sự, ngươi sẽ phát hiện tai hại của Bất Tử tiên dược. Để bằng hữu của ngươi ăn một chiếc lá là đủ, nhiều hơn cũng vô dụng.”
Thân hình hắn bồng bềnh bay lên, đi về phía xa, biến mất không thấy đâu.
Hứa Ứng đuổi theo hai bước đã không thấy bóng dáng hắn đâu, rầu rĩ nói: “Biết thế ta cứ nhận công! Ít nhất cũng phải xin một chút pháp bảo tiên gia chứ!”
Y đưa một chiếc lá Bất Tử tiên dược cho Võ Thiên Tôn, căng thẳng nhìn ông lão, giục ông mau chóng sử dụng.
“Nếu không đủ, chỗ ta còn mấy cái nữa! À đúng rồi, còn một cọng cỏ, chắc chắn đủ gặm!”
Tiên thảo màu tím nghe vậy làm sao chịu từ bỏ ý đồ?
Hứa Ứng mới nói xong đã thấy trong tai mắt mũi miệng có vô số sợi rễ nhỏ bé chui ra, múa lượn như xúc tu, khiến Võ Thiên Tôn cũng giật nảy mình.