Mục lục
Trạch Nhật Phi Thăng - Bản dịch Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đồng thời chăm chỉ tu hành còn có thể tăng cường khí huyết bản thân.

Đây đã là sáng tạo ra một môn công pháp, thậm chí đối với na sư hai nhà Quách Chu môn công pháp này cũng là thần công hạng nhất, trong nội bộ gia tộc chỉ có giới cao tầng mới học được công pháp cùng cấp!

Nhưng đối với Hứa Ứng, đây chỉ là cảm ngộ Cửu Chi tiên thảo, tiện tay sáng tạo.

Hứa Ứng dạy cho mấy thôn dân sau đó dừng lại, để bọn họ tự truyền thụ cho nhau, lại hỏi thăm chuyện về chiến trường cổ Vân Mộng. Lão thôn dân nói với Hứa Ứng: “Thôn chúng ta đã bị thất truyền nhiều lịch sử, không có ghi chép về phương diện này.”

“Trong thành đá có ghi chép không?” Hứa Ứng dò hỏi.

“Đó là tòa thành xui rủi, trong thành đã trống rỗng, không có ai cư ngụ. Chiến hỏa trong thành kéo dài ngàn năm không ngớt, quỷ hồn của tổ tiên ta vẫn ở trong đó!”

Lão thôn dân nói cho y biết, anh linh tử chiến của tổ tông bọn họ ngày ngày còn thao luyện binh mã trong thành, thường xuyên có tiếng chém giết vang lên đinh tai nhức óc, cứ như sau khi chết bọn họ vẫn chinh chiến chém giết!

“Tất cả thôn dân đều ở lại trong thôn xóm, trong thành không có người sống. Mỗi khi tới giữa tháng, trăng tròn mọc lên, tòa thành này sẽ biến mất.’

Lão thôn dân nói: “Người đi vào thành cũng biến mất theo tòa thành này, từng có rất nhiều thôn dân đi lạc vào trong thành đá, gặp lúc trăng tròn, biến mất theo tòa thành, không còn tăm hơi. Sau khi bọn họ mất tích, không một ai còn sống trở về.’

Bên cạnh có bà lão nói: “Có thằng ngốc trở về, điên điên khùng khùng, ngày nào cũng muốn giết cái này giết cái kia.’

Lão thôn dân nhớ lại chuyện này: “Trước khi đi vào thành đá hắn đâu có ngốc. Đúng rồi, ân công, mấy hôm trước có một nhóm người kỳ quái đi vào thành đá.”

Hứa Ứng cám ơn, ra khỏi thôn xóm, gọi Quách Tiểu Điệp, Chu Hồng Y và Lý Anh Châu đến, kể cho họ về nguồn gốc tiên thảo, nói: “Mỗi đêm trăng tròn tòa thành đá kia sẽ biến mất, hết sức kỳ lạ. Hôm nay mới mười bốn, qua giờ tý đêm nay sẽ là mười lăm... Nhột!”

Hứa Ứng vội vàng đẩy Quách Tiểu Điệp ra, thiếu nữ đang liếm lỗ tai y, liếm tới mức thân thể y tê dại, người như muốn nhũn ra.

Quách Tiểu Điệp lúng ta lúng túng nói: “Ngươi thơm quá, ta không nhịn được muốn nếm một cái... ngươi nói tiếp đi!”

Lý Anh Châu sắc mặt mê ly nhìn y, ánh mắt nhấp nháy nói: “Đúng, ngươi nói tiếp đi.”

Cô đã sắp dán sát mặt Hứa Ứng, Quách Tiểu Điệp vội vàng kéo phu nhân nhà mình lại. Lý Anh Châu nói: “Hắn thơm quá...”

Hứa Ứng khôi phục bình tĩnh nói: “Loại tiên thảo này là bảo vật mà tổ tiên bọn họ đi vào chiến trường cổ Vân Mộng trạch lấy được. Ta nghi ngờ thành đá chỉ là công cụ di chuyển tới chiến trường cổ, chỉ cần đi vào thành đá, tới đêm trăng tròn là có thể tiến vào chiến trường cổ, không khéo chúng ta có thể lấy được càng nhiều tiên thảo.”

Quách Tiểu Điệp và Chu Hồng Y một trái một phải, kẹp y ở giữa, định làm loạn với y.

Hứa Ứng giơ hai tay đặt lên mặt hai cô gái, đẩy cả hai ra, thản nhiên nói: “Các ngươi hái tiên thảo rồi còn thơm hơn ta. Loại tiên thảo này có thể giúp càng ngươi tăng cường tốc độ luyện hóa tiên dược lục bí! Ngoài ra, lão thôn dân có nói với ta có người đi vào thành đá, chắc khói bếp mà chúng ta thấy là những người kia nhóm lửa nấu cơm!”

Quách Tiểu Điệp và Chu Hồng Y cách xa y một quãng, lập tức tỉnh táo lại.

Quách Tiểu Điệp đằng đằng sát khí nói: “Ai mà to gan như vậy, dám cướp tiên thảo của Quách gia ta?”

Chu Hồng Y chậm rãi thi lễ cảm tạ Hứa Ứng rồi trở lại đội ngũ của Chu gia, báo cáo cho tộc nhân về chuyện này.



Mọi người lập tức khởi hành, đi về phía thành đá.

Dọc đường, Hứa Ứng lại thấy các thôn xóm khác, còn thấy mồ mả chi chít ngoài thôn, chắc là phần mộ tổ tiên của người trong thôn.

Từng luồng khí sát phạt cường đại dâng lên từ trong nấm mồ, bay cao tới mấy chục trượng, tạo thành các loại vũ khí đao kiếm bùa rìu, tỏa ra sát khí ngập trời!

Có một số mộ phần thậm chí còn có máu chảy ra, trên không trung của mộ phần là một đám mây máu lơ lửng, không ngừng đổ mưa máu!

Sát khí của những mộ phần này quá nồng nặc, cho dù Hứa Ứng từng nắm giữa hung binh cấp bậc rìu đá, khi thấy những mộ phần này cũng thấy khó chịu.

“Khi còn sống tắm máu chiến Huyền Hoàng, sau khi chết vẫn không quên đao binh. Đúng là chiến sĩ!’ Ngoan Thất lẩm bẩm.

Hứa Ứng gật đầu: “Thất gia nói hay lắm.”

Bọn họ đi tới bên ngoài thành đá, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy chủ thể của tường thành là xương cốt của một con rắn cực lớn, đầu đuôi con rắn nối liền, trở thành cửa thành.

Di dân láy xương cốt con rắn khổng lồ làm khung xây dựng tường thành, tường thành còn cao hơn kinh sư nhiều, chắc phải đề phòng cự thú trong Vân Mộng trạch tấn công.

Hứa Ứng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên tường thành có vết cào khổng lồ, chiều rộng ba bốn thước, dài phải mười mấy trượng, không biết là dấu tích của hung thú gì, trên vết cào còn dính máu.

Đột nhiên trong thành có mũi tên bắn ra vù vù, phóng thẳng về phía đội ngũ hai nhà Quách Chu!

Mỗi mũi tên dài tới hai ba trượng, do xương cốt tạo thành, lúc bay ra còn phát ra âm thanh kỳ dị, tốc độ cực nhanh, còn cường hãn hơn cả phi kiếm!

Những mũi tên bắn trượt rơi xuống đất nổ tung, tạo thành gợn sóng quét ra bốn phía, thanh thế kinh người, sóng khí có thể hất tung na sư mở đến ba tòa động thiên!

“Hóa ra là na sư Lý gia!”

Lý Anh Châu thấy na sư ra tay đánh lén bọn họ trên thành đá, không khỏi giận tím mặt quát: “Tên nào không có mắt, dám tấn công cả ta?”

Cô là người trong hoàng thất, địa vị bất phàm, khiến na sư trên tường thành không dám ra tay tiếp.

Lúc này một thanh niên lại bước tới tường thành, nhìn xuống bên dưới, vội vàng nói: “Hóa ra là cô hai! Hiểu lầm, hiểu lầm thôi!”

Thanh niên kia hung hăng trừng mắt với đám na sư vừa bắn tên, hạ giọng nói: “Không giết được bọn chúng thì đừng hấp tấp ra tay, hiểu chứ?”

Đám người vội xưng phải.

Lý Anh Châu dặn đám người Quách Tiểu Điệp: “Trên tường thành chính là thế tử Lý Đình Thụ, nhân vật xuất sắc nhất trong thế hệ trẻ của Lý gia. Ngoài miệng thì hắn gọi ta cô cô ngọt xớt, nhưng trong bụng là loại xấu xa. Các ngươi coi chừng, chỉ cần nắm được cơ hội, chắc chắn hắn sẽ ra tay xử lý chúng ta!”

Đám người nghiêm nghị, cẩn thận từng chút một dẫn na sư dưới trướng vào thành.

Hứa Ứng cũng vào thành theo, thế tử Lý Đình Thụ đi tới tiếp đón, cười nói: “Cô hai, sao mọi người lại đến đây?”

Hắn vội vàng quỳ xuống hành lễ, cười nói: “Vừa rồi bọn Kim Ngô vệ hoa mắt, không nhìn rõ là cô hai.”



Lý Anh Châu cười nói: “Ngày nào đó ngươi hoa mắt, khéo còn xử lý cả phụ hoàng.”

Lý Đình Thụ cười ha hả nói: “Cô hai thật biết nói đùa. Hứa yêu vương!”

Ánh mắt hắn nhìn sang người Hứa Ứng, đi tới làm lễ chào rồi nói: “Nghe đại danh đã lâu! Ta từng nghe phụ hoàng và Lý hoàng thúc nhắc tới các hạ nhiều lần!”

Hứa Ứng khí tức xao động một chút, không buồn đế ý tới.

Lý Đình Thụ nhướn mày thầm nghĩ: “Ta nhân cơ hội cúi đầu làm lễ thi triển thần thông, thế mà vẫn không thể hất ngã hắn. Hứa yêu vương quả nhiên không phải hư danh. Nhưng ta cũng chưa thi triển toàn lực, đợi tới khi hắn tới nâng ta dậy thì ta sẽ cho hắn một đòn!”

Hắn mới nghĩ tới đây, lại thấy Hứa Ứng đi qua bên cạnh, chẳng những không nâng hắn dậy, thậm chí chẳng liếc mắt nhìn hắn tới một cái.

Lý Đình Thụ nổi giận.

Hứa Ứng quan sát bốn phía, chỉ thấy trong thành không chỉ có na sư Quách gia mà còn có na sư Thôi gia, Thôi Đông Ly cũng trong số đó.

Thôi Đông Ly thấy Hứa Ứng, trong mắt lại toát lên vẻ kích động, dường như rất muốn khiêu chiến Hứa Ứng lần nữa.

Ngoan Thất thấy vậy nói với quả chuông: “Chắc chắn trong thời gian vừa qua kẻ này lại có kỳ ngộ. Ngươi nhìn kìa, hắn có vẻ tự tin hơn trước nhiều.”

Đột nhiên, có tiếng đàn vang lên, cao sơn lưu thủy, ý cảnh thâm sâu, chỉ thấy một vị công tử áo trắng như tuyết ngồi trên cây cầu đá đánh đàn, tiếng đàn như tráng sĩ mài mâu, đằng đằng sát khí.

Quả chuông nói với Hứa Ứng: “Nội tâm người này cũng không bình tĩnh. A Ứng, ngươi có thù với hắn à?”

Hứa Ứng nhìn sang, không nhận ra vị công tử áo trắng kia, lắc đầu nói: “Chưa gặp bao giờ.”

Quách Tiểu Điệp nói: “Đó là Cao Hành Khiêm của Cao gia, là thiên tài được gia tộc bồi dưỡng, Nghe nói năm đó hắn định ngăn Hứa yêu vương trên Lạc Thủy, nhưng không biết vì sao không ra tay.”

Màn đêm phủ xuống, ánh trăng chiếu rọi.


Lại có na sư của Sài gia và Triệu gia cùng nhau đi tới, cầm đầu là Sài Vô Dụng, bên Triệu gia thì là hai nam tử trẻ tuổi. Hai nhà Sài Triệu đều là thế gia mới nổi, căn cơ không thâm sâu như các thế gia Thôi Cao Bùi, phải liên thủ mới có thể đi vào Vân Mộng trạch này.


Hứa Ứng lại cảm nhận được vài ánh mắt nôn nóng, trong lòng kinh ngạc: “Ta đắc tội với họ lúc nào?”


Y chẳng buồn để ý.


Lúc này bên ngoài tòa thành đá có một thiếu niên đi tới, trước mặt là một hạt Kim Đan lơ lửng, một mình đi vào thành.


Ánh mắt Hứa Ứng nhìn lên người hắn, nhíu mày, lộ vẻ kinh ngạc: “Luyện khí sĩ này mạnh thật! Không tu luyện na pháp chỉ luyện khí thôi mà tu luyện tới trình độ này?”


Quả chuông không khỏi kinh ngạc, hạ giọng nói: “A Ứng, ta cảm nhận được khí tức của chủ nhân trên người thiếu niên này! Hắn tu luyện công pháp của chủ nhân nhà ta!”


Quả chuông bắt đầu xao động: “Chẳng lẽ chủ nhân nhà ta vẫn còn sống?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK