Mục lục
Trạch Nhật Phi Thăng - Bản dịch Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hứa Ứng gật nhẹ đầu, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Ngươi cũng vô tình sơ suất mà thôi, làm sao ta lại trách ngươi được? A Thành, chúng ta là người quen cũ, quen biết đã ba ngàn năm. Xưa nay huynh đệ thân thiết mới được trăm năm, đâu đến được ba ngàn? Nhưng tình cảm giữa chúng ta thì có.”

Nhạn Không Thành hết sức tán thành nói: “Hứa huynh nói đúng lắm. Ta đến thông báo cho Hứa huynh, ta đã mở được thân thể lục bí, dần dần mở động thiên lục bí. Tu vi của huynh đệ ta tăng nhiều, chắc ngươi cũng rất vui vẻ.”

Hứa Ứng vui mừng cười nói: “A Thành đúng là đại tài, ngươi có đột phá, làm sao ta lại khiến ngươi mất vui được? Kim Đan Đại Đạo của ta cũng có tiểu thành rồi!”

Nhạn Không Thành chấn động, sợ hãi nói: “Thời gian ngắn như vậy mà Hứa huynh đã học xong Kim Đan Đại Đạo, ta kém xa ngươi rồi! Trước khi Hứa huynh bế quan, thần thông, công pháp, thân pháp và lý giải về đạo đều không bằng ta. Mấy hôm nay chắc đã đuổi kịp ta?”

Quả chuông choáng váng, thầm nghĩ: “Mấy ngày trước A Ứng bị đánh bại à? Chẳng lẽ ta bị lây bệnh của Kim gia, nhớ sai mất rồi?”

Hứa Ứng cười ha hả nói: “A Thành, đối phương của Nga Mi quả thật bất phàm, tương lai sau khi ngươi chết, chắc chắn miệng của ngươi phải lưu tới vạn năm mà không hề tổn hại. Nếu có người đào mộ của ngươi, ngươi còn có thể há miệng nhảy ra mắng chửi.’

Nhạn Không Thành cười ha hả nhìn hai tay mình, nói với vẻ như cười như không: “Nói miệng không có chứng cứ, thật ra ta rất muốn gặp lại công phu trên tay Hứa huynh!”

Hứa Ứng giơ hai tay ra, ngắm nghía móng tay mình, thản nhiên nói: “Hy vọng miệng của A Thành vẫn cứng rắn như trước kia!”

“Quả đấm của ta cứng hơn trước kia nhiều.” Nhạn Không Thành thản nhiên nói.

Hai người đi ra ngoài, quả chuông lảo đảo theo sau, thầm nghĩ: “Lần này A Ứng không có lợi thế tu vi hùng hậu nữa rồi. Nhạn Không Thành mở được thân thể lục bí, chắc chắn sẽ dốc sức mở liền mấy tầng động thiên lục bí. Với tu vi hiện tại của hắn, có thể mở động thiên tới tầng thứ tư.”

Hứa Ứng cũng mở động thiên tới tầng thứ tư, tổng cộng có hai mươi tám tòa động thiên.

Nếu Nhạn Không Thành cũng mở lục bí tới tầng thứ tư, như vậy hoạt tính thân thể, nguyên khí, tâm lực, thần thức, hồn phách và âm dương nhị khí đều bám sát Hứa Ứng!

Mà Hứa Ứng mới lĩnh ngộ Kim Đan Đại Đạo được mấy hôm, đương nhiên không thể vận dụng đạo pháp thuần thục bằng Nhạn Không Thành.

Một bên lên một bên xuống, quả chuông đã không coi trọng Hứa Ứng.

Trong lúc bất tri bất giác, Hứa Ứng và Nhạn Không Thành đã ra tới ngoài núi. Hứa Ứng chỉ thấy dãy núi Nga Mi đan xen vào nhau tinh tế, biển mây bồng bềnh, dãy núi được mây che phủ để lộ ra từng đỉnh núi như kim ngọc, cảnh tượng tráng lệ khiến tâm thần thanh thản.



Y tế Kim Đan lên, Kim Đan trong trẻo rực rỡ, hào quang chói lọi, kết nối với từng hào quang phi thăng trên Kim Đỉnh của Nga Mi, dường như có thiên địa đại đạo cộng hưởng với Kim Đan.

Nhạn Không Thành thấy y tu thành Kim Đan Đại Đạo thật, trong lòng thầm chấn động, cũng tế Kim Đan lên.

Hai viên Kim Đan lơ lửng, xen lẫn, tranh sáng với nhật nguyệt, ngay cả vầng thái dương lơ lửng trên bầu trời cũng không rực rỡ bằng hai viên Kim Đan này.

Dãy núi Nga Mi, mây gió lượn lờ, như bị một bàn tay vô hình kích thích, ánh điện lóe lên giữa không trung, từ từ tạo thành sấm sét.

Hai người âm thầm cảm ứng thiên địa, phát huy Kim Đan của mình tới cực hạn, muốn điều động càng nhiều thiên địa nguyên khí và thiên địa đại đạo.

Hứa Ứng đã biết cực hạn cảm ứng của Kim Đan bản thân, lúc này để hào quang của Kim Đan chiếu rọi tới chỗ càng xa xôi rồi cười nói: “A Thành, nếu ngươi không chịu được, có thể mở thân thể lục bí ra, để ta chỉ điểm cho ngươi cách tu hành động thiên!”

Nhạn Không Thành thấy y không mở động thiên, đâu chịu mở động thiên trước? Lập tức cười nói: “Hứa huynh, dù sao tuổi tác ngươi cũng lớn hơn ta, tuổi tác cao thì gân cốt cũng kém, tiểu đệ nhường ngươi mở động thiên trước!”

Khí huyết của hai người từ từ cường thịnh, hai mắt Hứa Ứng trợn tròn, khí huyết trên đỉnh đầu hình thành áng mây, lơ lửng không tan, phát ra âm thanh giòn giã như đao binh va chạm, cười nói: “A Thành, ta từng khổ tu võ đạo, rèn luyện ý chí tinh thần, luyện cả võ đạo vào Kim Đan, không mở động thiên cũng có thể kiên trì rất lâu!”

Nhạn Không Thành da mặt run rẩy, đỉnh đầu là một sợi khí xanh mỏng kéo lên tận trời, lay độn như cờ xí, cười nói: “Thái Thượng Chứng Đạo công của ta là thái thượng sư tổ kiểm chứng, là công pháp có thể thành tiên chứng đạo. Ngươi tưởng chỉ dùng võ đạo là có thể đuổi kịp môn công pháp của ta chắc?”

Gương mặt hai người dần dần vặn vẹo, nhưng vẫn không mở llinh căn bí, không mở động thiên.

Mỗi người đều phát động Kim Đan, muốn Kim Đan của mình bao phủ nhiều hơn đối phương, chiếm cứ tiên cơ.

“Đây chính là di chứng khi tu luyện Kim Đan Đại Đạo rồi.”

quả chuông bình chân như vại, thầm nghĩ: “Hai luyện khí sĩ tu luyện Kim Đan Đại Đạo, trong tình huống tu vi chênh lệch không nhiều, đồng thời sử dụng Kim Đan điều động thiên địa đại đạo và nguyên khí, thế thì thiên địa đại đạo và nguyên khí nên nghe ai?”

Gương mặt Hứa Ứng và Nhạn Không Thành càng vặn vẹo, dần hóa thành dữ tợn.

Hứa Ứng cười ha hả nói: “A Thành, ngươi không chịu được nữa à? Chậc, không chịu được thì nói một tiếng, không... không mất mặt đâu!”

Nhạn Không Thành tròng mắt trợn tròn, con mắt như muốn lồi ra, mặt đỏ bừng, giọng nói lắp bắp: “Hứa, Hứa huynh, ta, ta nghe ngươi nói lắp lắp bắp bắp, mồm miệng chẳng còn lưu loát nữa. Ngươi, ngươi không chịu được hả! Đừng... đừng có cố...”



Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, mồ hôi trên trán chảy xuống như thác nước.

Quả chuông thầm yên tâm: “Hai tên luyện khí sĩ đều tu luyện Kim Đan Đại Đạo, tốt nhất vừa gặp phải lập tức động thủ, tuyệt đối đừng nên dùng Kim Đan, nếu không sẽ là tình cảnh trước mắt.”

“Cùng... cùng mở nhé?” Hứa Ứng run rẩy nói, có vẻ không chịu nổi.

Nhạn Không Thành cũng tới cực hạn mà mình chịu được, gật đầu nói: “Ta đếm, đếm, đếm, một, hai ba... ba!”

“Ầm!”

Hai người gần như đồng thời mở động thiên lục bí của mình ra,hào quang rực rỡ không gì sánh nổi phóng thẳng lên trời,s au lưng hai bên đều có hai mươi tám tòa động thiên chói mắt đua nhau phát sáng!

Sau khi điều động động thiên, Hứa Ứng đột nhiên phát hiện tu vi Ngọc Kinh của mình vẫn hơn xa Nhạn Không Thành,không chần chừ nữa mà xuất chưởng đánh ra, như tiên khí từ trên trời giáng xuống, lật đổ cả bầu trời, chính là pháp thứ nhất trong Chiến Thần Bát Pháp, Phiên Thiên!

“Ầm!”


Chưởng này đánh xuống, bất luận Nhạn Không Thành vận dụng Kim Đan Đại Đạo gì, phát động thần thông nào, tất cả đều bị nghiền nát.


Nhạn Không Thành nghe tiếng xương cốt của mình đứt gãy lách cách, bay ngược về phía sau, đâm vào một ngọn Kim Đỉnh cách đó mấy chục dặm!


Hứa Ứng cười ha hả, tiếng cười xao động khắp dãy núi, vang vọng không dứt!


“Ta ăn bao nhiêu Nguyên Đạo Tinh Tụy, luyện hóa nhiều tiên dược, pháp lực lại chẳng áp đảo ngươi?”


Trong lăng mộ Nga Mi Thanh Sương sư tổ Kiều Tử Trọng.


Làn nước đen yên bình bỗng có gợn sóng nhè nhẹ, từng vòng sóng nhỏ sinh ra từ mặt nước, lan khắp bốn phía. Gợn nước càng lúc càng lớn, dần dần hóa thành tiếng nước dâng lên. Trong âm thanh nước chảy bỗng có một tiếng thở hắt, ngâm nga một khúc nhạc vui vr.


“Thu hoạch xong rồi, lần này thành quả không tệ... Ơ, ta đi nhầm chỗ à?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK