Lúc này Khương Tề đi tới nói với Công Dương Sách: “Cố nhân của Trúc Thiên công tới thăm, vị cố nhân này cực kỳ quan trọng, không thể lạnh nhạt. Trúc Thiên công, hôm nay tha tội cho ngươi.”
Trúc Thiền Thiền vui mừng thoát khỏi Thiên Lý tỏa, khôi phục tu vi, chạy thẳng ra ngoài thành, vừa cười vừa nói: “A Ứng, bảo bối của ta vẫn còn chứ?”
Công Dương Sách chỉ Thiên Lý tỏa dưới đất, lắp bắp nói: “Thái... Thái sư, ta nói không sai chứ? Cô ta còn tham ô cả vật liệu Bỉ Ngạn Thần Chu cơ mà!”
Khương Tề cũng rất đau đầu nói: “Thế ngươi làm gì được cô ta nào? Chặt đầu cô ta thì ai đi khôi phục Hạo Kinh? Huống chi tuy cô ta hơi tham lam một chút nhưng Bỉ Ngạn Thần Chu vẫn bay được tới Bỉ Ngạn, chưa từng có sơ suất gì. Đổi lại Thiên công khác tới tạo thuyền...”
Hắn lắc đầu: “Cho dù dùng hết vật liệu, chắc cũng chẳng tới được Bỉ Ngạn.”
Bên ngoài Hạo Kinh, Hứa Ứng ở đằng xa thấy Trúc Thiền Thiền đã trổ mã thành đại cô nương, hưng phấn chạy về phía mình. Thiếu niên tâm thần xao động, lập tức cười ha hả, nhảy xuống khỏi đầu Ngoan Thất, giang hai cánh tay chờ đợi.
“Viu!!”
Trúc Thiền Thiền chạy ào ào qua bên cạnh y, đấm bốp một cái, đánh cho con rắn lớn đang cực kỳ vui mừng thẳng đờ ra.
Con rắn vốn đang ngóc đầu lên, trúng quyền này thân thể duỗi thẳng, cái cằm chạm đất.
Trúc Thiền Thiền giơ tay vén miệng rắn lên chui vào, bên trong lập tức vang lên tiếng reo hò: “Vẫn còn! Bảo bối của ta vẫn còn!”
Âm thanh đó vang lên từ trong trong lỗ mũi của Ngoan Thất, tiếng nói réo rắt: “Không ai cướp được bảo bối của ta... A, bảo bối lại càng nhiều!”
Hứa Ứng đợi một lúc mới thấy Trúc Thiền Thiền đẩy miệng rắn, sắc mặt xán lạn đi ra ngoài.
Cô gái này quan sát Ngoan Thất, đánh bôm bốp hai quyền lên người Ngoan Thất. Ngoan Thất đột nhiên cảm thấy tâm thần thoải mái, tinh thần phấn chấn, tấm tắc lấy làm lạ nói: “Quyền pháp của Thiền Thiền lão tổ càng ngày càng lợi hại, không biết vì sao bị ngươi đấm hai cái mà ta cảm thấy tu vi của mình tăng cường không ít.”
Trúc Thiền Thiền lẳng lặng lườm cái mông hắn một cái, thấy dấu ấn của mình vẫn còn mới thở phào một hơi.
Cô nhìn sang Kim Bất Di, con mắt lập tức sáng bừng lên, nhảy tới đấm bôm bốp hai quyền rồi... khóc lóc thành tiếng. Kim Bất Di lợi hại cỡ nào? Tuy tuổi cao sức yếu nhưng thần lực là có một không hai trong thiên hạ, làm sao cô đánh được? Hai cánh tay thiếu chút nữa bị phản chấn tới gãy xương.
Hứa Ứng tháo quả chuông khỏi cổ Ngoan Thất, nói: “Thiền Thiền, ngài chuông bị thương, nhờ ngươi sửa chữa một chút. Pháp bảo trong bụng Thất gia mà ta cất giữ trong thời gian vừa qua, cần dùng tài liệu gì thì ngươi cứ lấy, đừng tiết kiệm.”
Trúc Thiền Thiền nhận lấy quả chuông, chỉ thấy vách chuông đã bị đánh hỏng, chỉ còn vị trí tám phù văn Thiên đạo là tương đối hoàn chỉnh, theo lý mà nói đã không còn giá trị sửa chữa.
“Ta muốn dùng pháp bảo trong bụng Ngoan Thất thế nào cũng được?” Ánh mắt Trúc Thiền Thiền sáng bừng lên, nhìn chằm chằm vào Hứa Ứng.
Hứa Ứng cười nói: “Chỉ cần chữa được cho ngài chuông, ngươi muốn dùng bao nhiêu thì cứ dùng!”
Trúc Thiền Thiền reo hò một tiếng.
Hứa Ứng thấy cô gầy hơn trước một chút, dò hỏi: “Mấy ngày nay Thiền Thiền làm gì vậy? Hai năm qua không thấy ngươi đâu cả.”
Trúc Thiền Thiền nói: “Chu Thiên tử mời ta giúp hắn sửa Hạo Kinh, giao trọng trách cho ta, ta là cựu thần của hắn, không tiện chối từ!”
Phía xa có luyện khí sĩ Đại Chu vung vẩy cây roi quát: “Trúc Thiên công, đừng rề rà nữa, về làm việc đi!”
Trúc Thiền Thiền quay đầu lại hô: “Bằng hữu của ta đến rồi!”
“Không đi làm việc, buổi tối không có cơm ăn!”
“Đến đây đến đây!”
Trúc Thiền Thiền ứng phó một câu rồi cười nói với Hứa Ứng: “Địa vị của ta trong Hạo Kinh rất cao, bọn họ thiếu ta một lúc thôi cũng không được. Tới tối ta sẽ bảo đầu bếp nấu thêm mấy phần cơm cho các ngươi. Còn chuyện chữa cho ngài chuông, cứ đợi ta tan làm đã.”
Hứa Ứng đưa mắt nhìn theo cô nương này chạy đi, Ngoan Thất nói nhỏ: “A Ứng, hình như Thiền Thiền lão tổ sống không được như ý.”
Phía xa, một luyện khí sĩ Đại Chu ném xích chân ra nói: “Tự đeo lên đi."
Trúc Thiền Thiền đeo xích chân lại rồi đi tới giám sát.
Lúc này giọng nói của Khương Tề vang lên: “Trúc Thiên công không bị xử trảm đã là đặc cách khai ân rồi. Theo luật của Đại Chu, đáng lẽ nên xử cực hình.”
Hứa Ứng chào hỏi, cười nói: “Khương Thái sư, lại gặp mặt rồi.”
Khương Tề đáp lễ, quan sát Kim Bất Di, lộ vẻ kinh ngạc.; Hắn đột nhiên biến sắc, dường như nhớ ra điều gì, vội vàng phân phó luyện khí sĩ Đại Chu xung quanh, nói: “Không được lạnh nhạt với vị Kim Ô này.”
Hứa Ứng nói ý định của mình, Khương Tề cười nói :”Hóa ra là thế. Nếu là hảo hữu của A Ứng tiền bối bị thương, thế thì làm sao lại trì hoãn được? Người đâu, mời Trúc Thiên công tới đây.”
Một lúc lâu sau, Trúc Thiền Thiền lại bị người ta mời đến, Khương Tề nói: “Trúc Thiên công, hảo hữu của A Ứng tiền bối bị thương, ngươi nghỉ làm mấy ngày, chữa trị cho ngài chuông, không được chậm trễ.”
Trúc Thiền Thiền nhìn Hứa Ứng, kinh ngạc không thôi, hiển nhiên không biết Hứa Ứng có thể diện lớn như vậy từ lúc nào, còn có thể khiến Khương Tề lên tiếng nói giúp.
Cô là Thiên công, phụ trách sự vụ sửa chữa Hạo Kinh, nếu cô nghỉ làm mấy ngày, công việc sửa chữa Hạo Kinh cũng phải dừng lại mấy ngày chờ cô!
Nếu Hứa Ứng chỉ là một thần tiên bất lão sống đủ lâu, liệu có khiến Khương Tề trả giá lớn như vậy để lấy lòng hay không?
Hứa Ứng đưa quả chuông cho cô, cười nói: “Trúc Thiên công, xin giao ngài chuông cho cô.”
Trúc Thiền Thiền cầm quả chuông lên, gọi Ngoan Thất nói: “Ta còn cần ngọn lửa mạnh nhất!”
Kim Bất Di thò đầu sang, cười nói: “Ngươi thấy ta ra sao?”
Trúc Thiền Thiền mang theo bọn họ rời khỏi.
Khương Tề quan sát Hứa Ứng, cười nói: “Ta thấy lông mày A Ứng tiền bối hơi cau lại, chẳng hay có chuyện gì phiền lòng?”
Hứa Ứng thở dài một tiếng, thuật lại phiền não của bản thân, nói: “Ta được thấy luyện khí sĩ tuyệt thế, lại được gặp na tiên tuyệt thế, có vậy mới biết mình vẫn còn rất nhiều thiếu sót. Ta muốn tiến thêm một bước, nhưng giờ không biết nên bắt tay từ đâu.”
Khương Tề suy nghĩ rồi nói: “Ta cũng không phải người cường đại nhất Đại Chu, thực lực của ta không cách nào đi vào một trong mười người mạnh nhất Đại Chu. Chắc chắn tương lai luyện khí sĩ Đại Chu sẽ theo con đường khí na song tu, tu vi thực lực của ta càng không có thứ hạng gì. Xin thứ cho ta không thể giải đáp nghi hoặc của A Ứng tiền bối.”
Hứa Ứng nghiêm mặt nói: “Nếu ngươi cũng đi theo con đường khí na kiêm tu, ngươi có thể bước vào mười người mạnh nhất Đại Chu, thậm chí có đứng thứ nhất ta cũng thấy được.”
Khương Tề lắc đầu nói: “Ta là cố vấn của Đại Chu, không cần theo đuổi vũ lực cực đại, vũ lực thích hợp là được rồi. Đối với ta thì có khi trí tuệ còn hơn vũ lực cả trăm lần.”
Y từng có cơ hội na khí kiêm tu, nhưng khi đó y phải tu luyện tới cảnh giới tuyệt đỉnh trong thời gian ngắn nhất, khống chế Thiên Tru kiếm, từ đó mới có thể thực hiện kế hoạch tiếp theo, đạt được mục đích bảo vệ Chu Thiên tử.
Vì vậy hắn không thể không từ bỏ cơ hội này.