Mục lục
Trạch Nhật Phi Thăng - Bản dịch Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời Vũ Tình cười nói :”Rất nhiều người cũng không đi mà. Khó khăn lắm mới gặp lúc Côn Lôn tái hiện, tuy không đoạt được tiên duyên, nhưng nếu tìm được ít tiên thảo tiên thụ cũng tốt. Mấy ngày nay ta đi loanh quanh trong núi tìm một số bảo vật luyện khí, nhớ tới ngươi không có phi kiếm nên định luyện cho ngươi một thanh phi kiếm tốt nhất.”

Hứa Ứng lắc đầu nói: “Có lẽ ta không cần phi kiếm. Không phi kiếm nào có thể tiếp nhận nổi lực lượng thân thể của ta.”

Câu này của y không phải nói đùa, sau khi y thu hồi động thiên Giáng Cung của mình, chỉ hơi vận dụng Giáng Cung thôi, lực lượng tuôn trào trong cơ thể thậm chí sánh ngang dị thú thuở hồng hoang!

Phi kiếm bình thường vào tay y, chỉ sợ hơi vận sức chút thôi là vỡ nát!

Thời Vũ Tình nhíu mày nói: “Ngươi là trưởng lão của Thục Sơn kiếm môn ta, sao lại không có bảo kiếm thuận tay cho được?’

Hai người vừa nói vừa chạy ra phía ngoài.

Ngọc Châu phong, Côn Lôn sơn, Nguyên Thần hùng vĩ của tiên tử lẳng lặng nhìn theo bọn họ, quan sát bọn họ càng đi càng xa.

Đột nhiên trong lòng Hứa Ứng có cảm giác, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy dãy núi Côn Lôn hùng vĩ, bầu trời quang đãng, Chư Thiên Vạn Giới càng lúc càng tới gần Côn Lôn, tỏa ra màu sắc rực rỡ.

Y thu ánh mắt đi, theo Thời Vũ Tình đi ra cửa dãy núi Côn Lôn.

“Hứa đạo hữu, Thời chưởng môn!”

Lúc tới Đại Tuyết sơn, đột nhiên một giọng nói vang lên. Hứa Ứng và Thời Vũ Tình nhìn lại, chỉ thấy một thiếu niên mặc áo đen đang chạy thẳng về phía này.

Thời Vũ Tình nói: “Là Lạc giáo chủ của Thái Âm giáo.”

Thiếu niên áo đen cười nói: “Tại hạ Lạc Tinh Hà. Hai vị về kiếm môn à? Chúng ta cùng đường, hay là đi cùng nhau nhé.”

Hứa Ứng nhìn hắn một hồi, nói: “Ta đang nghĩ sao Lạc giáo chủ lại hiền lành như vậy, hóa ra ta từng đánh ngươi.”

Lạc Tinh Hà hậm hự nói: “Không đánh thì không quen. Lúc đó trên Thần Kiều ta chỉ muốn tìm kiếm tiên duyên, không ngờ lại chọc giận Hứa huynh.”



Hứa Ứng nói: “Người không biết không có tội. Nếu đã tiện đường, vậy mời đi cùng.”

Thời Vũ Tình đề nghị: “Lần này về kiếm môn khá xa, hay là ngự kiếm phi hành trở về?”

Hứa Ứng lắc đầu nói: “Hay là đi bộ đi. Cứ bay trên trời, dễ lỡ mất phong cảnh dưới đất.”

Thời Vũ Tình kinh ngạc, đi bộ thì tốc độ chậm hơn nhiều, lại còn phải leo qua dãy núi, dễ lạc hướng. Nhưng Hứa Ứng đã đề nghị như vậy, đương nhiên cô cũng không phản đối.

Hứa Ứng đi phía trước, tuy bước chân không nhanh, nhưng vận dụng pháp lực, lao đi vun vút, tốc độ cũng khá nhanh chóng. Lúc đầu Thời Vũ Tình còn có thể theo kịp, nhưng Hứa Ứng dần dần tăng tốc, cô cũng bắt đầu không theo kịp.

Ngược lại Ngoan Thất được dùng tiên dược mà Tây Vương Mẫu ban thưởng, tu vi pháp lực tiến bộ nhanh chóng, không ngờ còn có thể đuổi theo Hứa Ứng.

Thời Vũ Tình thầm kinh hãi: “Sao thực lực của bọn họ tăng lên nhanh vậy? Đợi đã, sao thực lực của Lạc giáo chủ cũng cao minh đến thế, có thể theo kịp thái thượng trưởng lão!”

Cô bị bỏ lại, cách bọn Hứa Ứng càng lúc càng xa, đành bay lên không trung hóa thành kiếm khí đi phi hành, đuổi theo bọn Hứa Ứng.

Cô đuổi được một lúc đã theo kịp Ngoan Thất, thấy Ngoan Thất cũng bị bỏ lại, trong lòng kinh hãi khó hiểu: “Thái thượng trưởng lão như thần long, tốc độ nhanh vậy cũng không có gì lạ. Lạc giáo chủ từng bị thái thượng trưởng lão đánh bại chỉ trong một chiêu, sao lại đuổi kịp thái thượng trưởng lão? Chẳng lẽ hắn gặp kỳ ngộ gì?”

Lạc Tinh Hà luôn bám sát sau lưng Hứa Ứng, chỉ thấy Hứa Ứng khí tức hùng hồn, hơi thở không hề gấp gáp, trong lòng thầm thán phục tu vi thâm hậu của y.

Giọng nói của Hứa Ứng vang lên, nói không nhanh không chậm: “Lão môn chủ thiên biến vạn hóa, nhân lúc Côn Lôn tái hiện, cũng lẻn vào Côn Lôn. Trong Côn Lôn có biết bao thiếu nam thiếu nữ vừa tu thành Kim Đan, đều là lương tài mỹ ngọc, rất thích hợp cho ngươi đoạt xá.”

Lạc Tinh Hà kinh ngạc nói: “Hứa huynh nói gì vậy? Sao ta không hiểu.”

Hứa Ứng sắc mặt lạnh nhạt nói: “Vốn dĩ Đào lão môn chủ định gặt hái kiếm môn lần nữa, nhưng bây giờ đã đổi ý quay sang thu gặt Thái Âm giáo. Có điều, đáng lẽ ngươi tuyệt đối không nên xuất hiện trước mặt ta. Đào Đan Dương, ngươi trúng kiếm đạo vô thương của ta, ta lưu lại kiếm khí trong cơ thể ngươi, ngươi vẫn chưa thể gột rửa đi được. Ngay khoảnh khắc ngươi tới gần ta, ta đã phát hiện ra là ngươi.”

Đào Đan Dương im lặng một lúc lâu, đột nhiên cười nói: “Lần trước trong trận chiến ở kiếm môn, ngươi chiếm thiên thời địa lợi nhân hòa, lại có tiên kiếm Tư Vô Tà đứng về phía mình, ta không thể không rút lui. Lần này ngươi có cái gì?”



Hứa Ứng sắc mặt tươi cười nói: “Ngươi chiếm cứ thân thể Lạc Tinh Hà, luyện hóa hắn thành Nguyên Thần thứ hai hóa thân thứ hai của ngươi. Nhưng Lạc Tinh Hà mới là Giao Luyện kỳ, chưa tu thành Nguyên Thần. Ngươi không nên tới gặp ta trong trạng thái này. Ngươi nên mang theo hóa thân khác, tới gặp ta với phong thái mạnh nhất.”

Đào Đan Dương cười ha hả nói: “Nhờ phước của ngươi, mười bảy ngàn tòa động thiên của ta chỉ còn lại có chín ngàn tòa. Nhưng chín ngàn cũng đủ dùng rồi. Huống chi, làm sao ngươi biết ta không mang theo hóa thân khác?’

Hứa Ứng đột nhiên dừng bước, xoay người, đấm ra một quyền!

Đào Đan Dương hét lớn, chỉ trong chớp mắt sau lưng đã hiện lên chín ngàn động thiên, hào quang rực rỡ lập tức phủ kín bầu trời sau lưng hắn!

Nhưng ngay lúc này, sau lưng Hứa Ứng vang lên chấn động khủng khiếp, một động thiên Giáng Cung khổng lồ hiện lên, khiến chín ngàn động thiên ảm đạm không còn ánh sáng!

Hứa Ứng phát động động thiên Giáng Cung, trong đầu toát lên một suy nghĩ: “Rốt cuộc động thiên chung cực được mở bằng tổ pháp mạnh mẽ tới mức nào?”

“Rầm!”

Một luồng lực lượng khó lòng tưởng tượng nổi lập tức bốc lên khắp người, lực lượng của Hứa Ứng tăng vọt, mỗi dây huyết quản, mỗi cơ bắp, mỗi sợi gân trong người, đều tràn ngập lực lượng cuồng bạo thuần túy!


Trái tim y đập mạnh như Lôi thần nổi tống, khí huyết bốc hơi hòa cùng động thiên, đấm ra một quyền. Không gian hơn mười dặm trước mặt bị quyền này đánh thành chân không, hóa thành màu đen kịt, cứ như ánh sáng cũng bị đánh tan!


Đào Đan Dương biến sắc, cảm nhận được một luồng lực lượng hủy diệp ập tới, thân thể hiện tại của mình tuyệt đối không thể ngăn cản!


Y vội vàng điều động thân ngoại hóa thân và Nguyên Thần thứ hai giấu trong khu vực Hi Di, chỉ thấy mấy chục nam nữ già trẻ dồn dập bay ra khỏi khu vực Hi Di của hắn!


Đây đều là thân ngoại hóa thân của hắn, trong mỗi thân ngoại hóa thân đều có Nguyên Thần thứ hai, tu vi của những thân thể này đều cực kỳ cao minh, ai ai cũng là đại cao thủ Phi Thăng kỳ!


Chỉ cần phát động đám hóa thân này, chuyện diệt trừ Hứa Ứng chẳng dễ như trở bàn tay?


Phía sau, Thời Vũ Tình và Ngoan Thất ngự kiếm bay tới, đột nhiên phía trước có đám mây hình nấm bốc lên cuồn cuộn, tiếp đó sóng khí ùn ùn lan khắp bốn phương tám hướng, hóa thành ngọn lửa hừng hực, nung chảy núi đá, khiến dòng sông bốc hơi!


Bọn họ nghi hoặc không thôi, vội vàng né tránh xung kích đáng sợ này, đợi tới lúc xung quanh ổn định lại Thời Vũ Tình mới đi tới thăm dò.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK