Ba người liếc mắt nhìn nhau, lòng còn sợ hãi.
“Tu luyện tới như Chu Tề Vân, chắc bí tàng đã được khai phá tới cực hạn rồi?”
Ông lão áo trắng cau mày nói: “Năm xưa hệ thống na pháp được sáng tạo để thay thế luyện khí, không ngờ lại hung hãn tới vậy?”
Lão già u sầu lắc đầu nói: “Đúng là bí tàng rất mạnh, nhưng mạnh hơn nữa là bản thân Chu Tề Vân. Hắn đã tu luyện na pháp tới mức ngang với chúng ta, lại chuyển sang con đường luyện khí. Hiện tại hắn đi song song cả hai con đường, đã có chút thành tựu.”
Cô gái áo đỏ cẩn thận từng chút một lau vết máu nơi khóe miệng nói: “Quan trọng là hắn học được pháp môn đỉnh cấp trong luyện khí. Hắn đào bới quá nhiều mộ phần.”
Ông lão áo trắng đột nhiên kinh hãi la lớn: “Thanh Vân Kỳ Bàn của ta vẫn ở trên núi!”
Lão già u sầu hờ hững nói: ”Để đó là được, đợi lát nữa quay lại lấy, còn có người ăn trộm của ngươi hay sao? Bây giờ còn một chuyện quan trọng hơn.”
Lão thở dài nói: “Mười bát Mạnh Bà thang chỉ đổi lại một giấc chiêm bao ngắn ngủi. Chư vị, Mạnh Bà thang mất hiệu lực rồi.”
Ông lão áo trắng và cô gái áo đỏ đều kinh hãi, cô gái áo đỏ bật thốt lên: “Chẳng lẽ Mạnh Bà lại pha nước?”
Lão già u sầu nói: “Cho dù pha nước vào trà, mười chén cũng đủ uống tới ngất ngư rồi. Mạnh Bà thang đã không có tác dụng gì với hắn, không thể củng cố phong ấn của hắn, tình hình đang xấu đi với tốc độ rất nguy hiểm, khà khà, e rằng không bao lâu nữa hắn sẽ đột phá phong ấn!”
Hai người kia lập tức biến sắc, thậm chí lộ vẻ sợ hãi.
Ba người đều im lặng, một lúc lâu sau vẫn không nói gì.
Lại qua chốc lát, cô gái áo đỏ nghiêm nghị nói: “Thế tức là Chu Tề Vân đã trở thành người hộ đạo của hắn? Hèn gì Chu Tề Vân ngăn cản ngươi. Rốt cuộc Chu Tề Vân có mục đích gì?”
Ông lão áo trắng sắc mặt nghiêm nghị, xét theo biểu hiện của Chu Tề Vân, đúng là rất giống người hộ đạo của Hứa Ứng, bảo vệ Hứa Ứng không bị cường địch tiêu diệt!
Nếu đại cao thủ đại thiên tài như Chu Tề Vân bảo vệ Hứa Ứng, e là bọn họ khó mà có cơ hội ra tay với Hứa Ứng!
“Bây giờ phải làm gì đây?” Ông lão lẩm bẩm.
Lão già u sầu nói: “Không có cách nào, chỉ có thể báo cáo thôi. Các ngươi đi theo ta!?”
Ông lão áo trắng và cô gái áo đỏ liếc mắt nhìn nhau. Ông lão áo trắng khổ sở nói: “Thôi không để ý tới Thanh Vân Kỳ Bàn của ta nữa, chuyện này quan trọng hơn, chúng ta đi theo ngươi đã rồi về lấy bàn cờ.”
Ba người lao nhanh như chớp, chẳng bao lâu sau đã tới Đạo châu.
Đạo châu cũng bị vùng đất mới ẩn hóa, mọc thêm rất nhiều núi sông.
Địa hình thay đổi, ba người tới một ngọn núi đá vỡ nát không đáng chú ý. Ngọn núi không cao, chỉ chưa tới hai mươi trượng. Dưới chân núi có miếu Thổ địa, miếu rất nhỏ, chỉ cao bằng nửa người.
Trên cửa miếu Thổ địa có viết hai câu đối.
Miếu nhỏ thần thông lớn
Trời cao nhật nguyệt sáng
Lão già mặt u sầu viết chuyện Mạnh Bà thang mất hiệu lực lên giấy, cuộn thành hương, châm hương cắm trước miếu thổ địa. Ba người khom người đứng hầu, đợi có hồi âm.
Miếu thổ địa nho nhỏ trông không bắt mắt nhưng lại là địa điểm phi thăng. Chỉ thấy nén nhang cháy lên, hương khói lượn lờ, bay lên trên nóc miếu, nóc miếu kết nối tới một thời không khác, hương khói xuyên qua hàng rào mỏng manh tới thời không bên kia.
Đợi tới khi hương giấy đốt xong, trong miếu có một Thổ địa thần nhảy ra, khác với Thổ địa thần khác, trên người Thổ địa thần này không có khí hương hỏa.
“Các ngươi về đi.”
Thổ địa thần này cầm một tờ giấy vàng trong tay, trên giấy là hư hồi âm, hô to: “Cấp trên đã nhận được. Các ngươi cất kỹ bức thư này, đợi bên trên có ý chỉ đưa xuống thì trên giấy vàng sẽ có chữ viết. Khi đó các ngươi sẽ biết nên ứng phó ra sao.”
Lão già u sầu nói: “Chuyện này hết sức quan trọng, xin hỏi bên trên bố trí ra sao? Chúng ta cũng tiện chuẩn bị.”
Thổ địa thần kia không nhịn được nói: “Lắm lời. Bên trên làm việc còn phải theo đúng trình tự nữa chứ? Làm gì có chuyện ra chỉ thị cho các ngươi là xong? Hơn nữa ai mà biết được tài liệu mà các ngươi chuẩn bị có đầy đủ không? Không đủ còn phải bắt các ngươi chạy thêm mấy chuyến. Các ngươi về trước đi, chờ cấp trên phê duyệt từng bậc từng bậc, chắc cũng phải chờ mấy năm?”
“Chờ mấy năm?” Ba người liếc mắt nhìn nhau, trong lòng tuyệt vọng.
Cô gái áo đỏ nói: “Việc này là đặc biệt, cần làm theo cách đặc biệt. Phiền ngài thúc giục một chút!”
Thổ địa thần kia cười lạnh nói: “Nhiều việc như vậy, ta thúc giục ai? Ta có tư cách gì mà thục giục? Đi đi, đi mau đi!”
Ba người đành phải rời khỏi, nói: “Vậy đành chờ một thời gian.”
Ông lão áo trắng nói: “Về núi đã, lấy Thanh Vân Kỳ Bàn của ta.”
Ba người chạy về núi, làm gì còn Thanh Vân hay Kỳ Bàn? Thậm chí không sót lại một quân cờ nào.
Ba người đứng đó, gió thổi hiu hiu, lão già áo trắng khóe miệng run rẩy, xiêm y vẫn dính máu.
Lão già u sầu an ủi: “Cây dù giấy của ta cũng bị ai lấy mất không biết, còn chẳng biết đi đâu nói lý. Ngươi mất một bộ Thanh Vân Kỳ Bàn thì luyện lại bộ khác là được.”
Cửu Nghi sơn, Ngô Đồng cung, Hứa Ứng đầu óc choáng váng, chỉ cảm thấy mình uống không phải trà mà là rượu mạnh, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ lão già u sầu kia hạ độc trong trà?”
Quả chuông thấy khí sắc của y không tốt bèn nói: “E là cho trà vào thuốc. Chuyện gì vừa xảy ra vậy?”
Hứa Ứng thuật lại mọi chuyện diễn ra tối qua, quả chuông và Ngoan Thất đang cuộn tròn trên chuông đều cực kỳ kinh ngạc, không ngờ trong thời gian bọn họ đi khỏi lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Mỗi chuyện đều có vẻ rất thú vị.
Quả chuông dò hỏi: “Ngươi thấy nốt ruồi đen trên người Tiểu Điệp rồi? Bên trái hay bên phải? Bên trái à?”
Nó suy nghĩ rồi nói: “Tức là chuyện ngươi thấy lúc nhập đạo cũng là thật. Thế thì quái lạ, vì sao khi nhập đạo lại gặp chuyện khủng khiếp như vậy?”
Hứa Ứng cố gắng nhớ lại cảnh tượng lúc mình nhập đạo, nói ra suy đoán của bản thân: “Ta cảm thấy thứ khủng khiếp trong vực sâu đang ngăn cản người khác nhập đạo. Nếu nhập đạo quá sâu nó sẽ nuốt chửng người nhập đạo, khiến người nhập đạo chết oan chết uổng!”
Ngoan Thất sợ hết hồn nói: “May là ta không nhập đạo. A Ứng, sao Quách Tiểu Điệp lại xuất hiện trên giường của ngươi? Còn không mặc quần áo nữa, chuyện này có gì đó quái lạ.”
“Cái này không quan trọng!”
Hứa Ứng sắc mặt nghiêm nghị: “Quan trọng là chuyện thứ hai, Tiểu Phượng Tiên cũng không thể phá vỡ phong ấn trong người ta. Cô ấy nói phong ấn của ta đã nới lỏng nhưng ta không có cảm giác gì. Chúng ta phải mau chóng cắt đuôi Chu Tề Vân!”
Quả chuông không nói câu nào, Ngoan Thất cũng im lặng, không ngừng nháy mắt với y.
Hứa Ứng thầm giật mình, thần sắc không đổi, tiếp tục nói: “Cho nên chúng ta phải lập tức giải mã [Đà Ẩu tiên thư]! Giải mã toàn bộ [Đà Ẩu tiên thư], giúp Chu lão tổ đắc đạo thành tiên. Hắn phi thăng rồi, chúng ta sẽ tự do!”
Y quay đầu lại, chỉ thấy Chu Tề Vân đã tới Ngô Đồng cung từ lúc nào không biết, đang đứng sau lưng y.
Hứa Ứng kinh ngạc nói: “Chu lão tổ tới lúc nào vậy?”