Thời khắc này, Từ Phúc đã thành công trong chuyện khôi phụcluyện khí sĩ.
Y có thể tưởng tượng được vận mệnh của truyền thừa na pháp, chắc chắn sẽ bị người người phỉ nhổ, không ai tul
“Nhưng na pháp là tốt, cái xấu chỉ là lòng y.” Y thầm nhủ.
Hứa Ứng ngẩng đầu nhìn vực sâu trên bầu trời, một tòa tiên sơn bồng bềnh, thi thể Từ Phúc nằm trên tiên sơn, không biết từ lúc nào trong tay đã có thêm một bình ngọc.
“Thi thể” kia lẳng lặng đặt bình ngọc lên miệng, đang uống thứ trong bình.
Hứa Ứng híp mắt, thứ trong bình chính là Dao Trì tiên thủy, có thể chữa trị tất cả đạo thương, tu bổ hồn phách, gột rửa Nguyên Thần, bổ sung khuyết điểm của thân thể và Nguyên Thần.
“Nếu Từ Phúc là ta, hắn sẽ làm thế nào?”
Hứa Ứng từng hỏi mình không chỉ một lần. Bây giờ y đã có đáp án chuẩn xác.
Y sẽ lật tẩy chân tướng tanh máu, khiến nó hiện ra trước mắt người đời, hủy diệt triệt để truyền thừa na pháp!
Đồng thời, y sẽ như đại anh hùng cứu vớt thế nhân,d ùng thân pháp luyện khí sĩ, dùng pháp môn luyện khí thuần túy, thần thông luyện khí thuần túy đánh bại sáu vị na tổ, đánh bại khách câu cá, kẻ cắt rau hẹ.
Tại nơi này, y muốn tuyên bố cho thế nhân, luyện khí mới là pháp môn tu luyện vô địch!
Đây mới thật là luyện khí sĩ phục hồi!
Trên bầu trời, Được gì của năm mươi ba vị cường giả đã bị chém sạch. Những động thiên này là bọn họ lột da na tiên, cắt khỏi người na tiên, cấy ghép lên người mình.
Bây giờ đối mặt với sáu vị na tổ, những động thiên này dẫu sao cũng chỉ là lục bình không rễ, sáu vị na tổ chém nhẹ một cái là cắt đứt những động thiên này.
Nhưng ngoài động thiên, năm mươi ba người này vẫn là luyện khí sĩ xuất sắc nhất, bao vây sáu vị na tổ, cho dù sáu vị na tổ tu vi hùng hồn, có thể gạt bỏ động thiên của bọn họ nhưng cũng bị đánh cho máu me be bét!
Trước vực sâu, máu thịt văng tung tóe, thảm khốc không gì sánh được.
Đạo tượng mà lục tổ tu luyện bị những luyện khí sĩ này mài mòn, tuy bọn họ nắm giữa vô số tiên dược, có thể chữa trị thương tích của thân thể và Nguyên Thần, bất tử bất diệt, nhưng không thể chữa trị đạo tượng.
Đạo tượng phải không ngừng tồn tửng rèn luyện mới có thể tạo ra, dần dần mới lớn mạnh. Đạo tượng bị mài mòn, muốn luyện lại cần có thời gian.
Đột nhiên đầu của Na Dương suýt nữa bị đối thủ đánh xuyên qua, con rắn lớn màu xanh do tiên khí biến thành cũng trở nên ảm đạm, kêu lên: “Đám tiểu bối vô pháp vô thiên này! Tế động thiên!’
“Ầm ầm!”
Sau lưng hắn có chấn cộng cực kỳ khủng khiếp lan tỏa, một tòa động thiên Hoàng Đình xuất hiện, Hoàng Đình phủ xuất hiện phía cuối động thiên!
Pháp lực của Na Dương tăng vọt, dùng thân thể nghênh tiếp thần thông của chủ nhân Nê Hoàn cung mà không chút tổn thương!
Hắn phất tay chém hờ, chỉ thấy bầu trời tan vỡ, chủ nhân Nê Hoàn cung vội vàng ngăn cản nhưng lại phun máu không ngừng, quay người vòng lại, không thể không né tránh mũi nhọn.
“Tế động thiên!”
Na Lý sắc mặt dữ tợn, hình tượng tiên phong đạo cốt như lão thần tiên lúc trước đã hoàn toàn biến mất, kêu lên: “Giết sạch bọn chúng, chấn chỉnh thiên địa!”
Hắn tế ra một tòa động thiên, phía cuối động thiên là kết nối với Bỉ Ngạn Ngọc Trì, cũng là hướng tới Ngọc Hư cung.
Na Bành cũng cười lạnh: “Để bọn chúng mở mang kiến thức về động thiên chân chính, cũng cho bọn chúng chết không còn gì hối tiếc!”
Mụ tế ra một tòa động thiên, kết nối với Nê Hoàn cung trong Hỗn Độn hải.
Na Tướng cũng tế ra một động thiên, kết nối với Minh Hải, kêu lên: “Cho dù bại lộ cũng chẳng sao, cùng lắm lại đại thanh tẩy một đợt!”
Na Để cũng tế ra một động thiên, kết nối với Ngọc Kinh.
Na Phàm tế ra động thiên Giáng Cung, kết nối với Giáng Cung.
Sáu vị na tổ khác với mọi người, những người khác hết lục bí, mở càng nhiều bí tàng càng tốt, còn mỗi người bọn họ chỉ có một bí thuật, chủng loại bí tàng cũng không giống nhau.
Hứa Ứng thấy cảnh này thầm nghĩ: “Những người khác cho dù là khách câu cá hay kẻ cắt rau hẹ đều hy vọng có càng nhiều bí tàng càng tốt, cùng lắm thì dung hợp bí tàng. Bí thuật của lục tổ lại mỗi người một cái. Nhưng một bí tàng này lại tăng cường pháp lực tới mức quá khủng khiếp! Chẳng lẽ bọn họ thật sự là na sư thủy tổ mở lục bí?”
Nếu là mục đích thật sự của thủy tổ sáng tạo ra lục bí là gặt hái người trong thiên hạ, thế thì na pháp là tà ác.
Sáu vị na tổ mỗi người thi triển động thiên của mình, thực lực ai nấy tăng vọt, đám luyện khí sĩ bị bọn họ giết liền máy người, Trong lúc nhất thời những luyện khí sĩ còn lại đã bắt đầu nổi lên ý nghĩ khác, định bỏ trốn.
Na tổ Na Dương đánh trọng thương nam nhân đội nón che, đang định giết chết hắn thì một tòa tiên sơn lớn cỡ một trượng đột nhiên bay ra, hung hăng đâm thẳng vào người hắn.
Na Dương bị đụng bay, vừa sợ vừa giận, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên tiên sơn không lớn có một bóng người cao lớn, đứng sừng sững trên đó, ánh mắt bễ nghễ nhìn xuất hắn ở dưới!
Phía sau thân hình đó là một gốc thần thụ bảy màu bao phủ nhật nguyệt, tỏa ra từng luồng khí lành, sợi rễ mà cành lá chậm rãi múa lượn.
Na Dương thấy thân hình dưới gốc cây, không ngờ lại hoảng hốt, la lên thất thanh: “Là ngươi! Ngươi trở về! Không thể nào, rõ ràng ngươi...”
Ngay khoảnh khắc hắn hoảng hốt, đại thụ tỏa thần quang bảy máu, chiếu xuống bên dưới. Na Dương điều động tiên xà màu xanh ra sức ngăn cản, nhưng từng nhánh cây sợi rễ vượt qua chiêu thức phòng ngự của hắn, quất thẳng vào người hắn!
Mỗi roi đều đau thấu tim gan!
Chỉ trong chớp mắt, Na Dương đã thương tích đầy mình, bị thần thông đại thụ này ấp đảo, không ngừng hộc máu, bay ngược về phía sau, trong lòng rối bời!
“Không thể nào, không thể nào... hắn không thể trở lại đưuọc!”
Lúc này hắn mới thấy rõ bóng người trên Phương Trượng tiên sơn, không phải người mà hắn tưởng tượng, chẳng qua khí chất rất tương tự, lại thi triển thần thông giống nhau, còn nhìn từ cao xuống, khiến hắn hoảng hốt tưởng lầm là người kia ngóc đầu trở lại, sợ tới mức đánh mất tiên cơ.
Nhưng khi quyết chiến, đánh mất tiên cơ cũng mang ý nghĩa phải chịu đòn.
Từ Phúc ôm hờ trước ngực, chỉ thấy một hồng lô mag từng khỏa thái dương bay ra, hút luôn Na Dương còn chưa đứng vững vào trong!
“Rầm!”
Hồng lô nổ tung, toàn thân Na Dương dấy lên ánh lửa hừng hực, từ trên vực sâu rơi xuống Côn Lôn.
Thân hình Từ Phúc lóe lên, khoảnh khắc sau Na Bành đã gặp nạn, tâm thần bị Từ Phúc chấn nhiếp, tới lúc phản ứng lại thì thần thông của Từ Phúc đã giáng lên người.
Đó là một ngọn núi đồng thau, khi đánh trúng Na Bành, lực lượng khổng lồ xuyên qua thân thể mụ, phong ấn trấn áp tu vi pháp lực của mụ.
Na Bành ra tay kháng cự, đột nhiên ngọn núi đồng xanh chia nhỏ, hóa thành vô số kiếm khí đồng xanh, viu viu viu xuyên thủng thân thể mụ!
Na Bành điều động động thiên Hỗn Độn hải Nê Hoàn, chữa trị thương thế cho mình, một biển sao bao phủ xung quanh mụ, vô số ngôi sao va ầm ầm vào người mụ.